RSS

XÁC SUẤT NGẪU NHIÊN – HẠ – Chương 4

28 Th10

CHƯƠNG 4

Tới gần buổi trưa, Quan Phong kết thúc hội nghị, sau khi chờ nhân viên rời đi, cậu thu dọn hồ sơ, ra khỏi phòng họp, khi tới chỗ ngoặt, cổ tay đột nhiên chợt căng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị kéo vào một phòng bên cạnh, mắt Quan Phong nhất thời chưa thể thích ứng với bóng tối bên trong, miệng lại bị bịt kín, khiến cậu không cách nào kêu lên, trong hoảng loạn chỉ nghe thấy tiếng chìa khóa lạch cạch, ngay sau đó thân thể bị đẩy một cái, cậu bị ép lên tường, chỉ cảm thấy một tay khác của đối phương ôm lấy hông cậu, ngăn không cho cậu giãy giụa, hơi thở nóng bỏng từ bên gáy truyền tới, có người hôn cậu, dùng đầu lưỡi phiến tình mà liếm láp.

Quan Phong không ngờ ở công ty mình sẽ gặp phải loại chuyện này, vừa sợ vừa tức, vội vàng dùng khuỷu tay huých mạnh về phía sau, đáng tiếc lực tung ra dễ dàng bị tiếp được, còn tiện thể áp cậu lên tường, một tay vén vạt dưới áo cậu, thò vào trong, Quan Phong giận dữ, bóp chặt cổ tay hắn muốn quẳng hắn qua vai, lại bị hơi nóng đột nhiên phả vào cần cổ làm cho khí tức bất ổn, nam nhân rất rõ điểm mẫn cảm của cậu, thành thạo khiêu khích nhẫn nại của cậu, ghé vào bên tai cậu, nhỏ giọng trêu đùa, “Em đai đen Taekwondo, ra quyền hẳn phải ác hơn một chút mới đúng.”

Giọng nói hết mức quen thuộc, Quan Phong đang giãy giụa lập tức dừng lại, thật ngốc, hiểu rõ phản ứng của mình như vậy, ngoại trừ Nghiêm Thiếu Khanh ra còn có ai nữa? Đến không báo cho mình biết, lại trốn ở chỗ này đánh lén, thật không biết người đàn ông này suy nghĩ cái gì.

“Xin lỗi, chỉ là ban nãy tôi nhìn thấy em chủ trì hội nghị rất gợi cảm, cho nên không nhịn được…” Cảm thấy Quan Phong không vui, Nghiêm Thiếu Khanh từ phía sau ôm lấy cậu, thấp giọng làm hòa, “Em không biết vừa rồi lúc em phát biểu hấp dẫn người khác biết bao nhiêu, em phát âm tiếng Anh nghe rất êm tai.”

Không ai có thể chống đỡ được trước khen ngợi của người yêu, trong bóng tối mặt Quan Phong hơi đỏ lên, nói, “Lúc nào anh học lại ít quốc ngữ với Thiếu Vân đi, cái từ gợi cảm này không phải dùng như thế.”

“Vậy nên dùng thế nào?”

Nghiêm Thiếu Khanh cười, lật vai Quan Phong lại, để cậu xoay người đối mặt với mình, mắt Quan Phong đã thích ứng với không gian tối tăm, phát hiện đây là kho văn phòng phẩm, trong phòng hẹp dài xếp đầy các loại đồ dùng văn phòng, chỗ trống duy nhất chính là cửa bọn họ đang đứng, cậu nhớ trong góc hành lang có một phòng nhỏ, nhưng chưa từng đi vào, càng không biết bên trong là gì, không ngờ Nghiêm Thiếu Khanh lần đầu tiên đến công ty đã dùng đến rồi.

“Đừng nháo, chúng ta đi ra ngoài.”

Tiếng bước chân truyền đến, phía trên cửa phòng khảm thủy tinh mờ, có thể thấy người đi qua, hành lang công ty rất yên tĩnh, trong kho có hơi vang, người bên ngoài có thể nghe thấy được, Quan Phong thấy nhãn đồng màu đen của Nghiêm Thiếu Khanh đang nhìn mình không chớp mắt, trong con ngươi lóe ra hưng phấn cùng khát máu của báo săn khi nhìn thấy con mồi, cậu có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn tươi, vội vàng đẩy Nghiêm Thiếu Khanh ra, định đi ra ngoài.

Cánh tay bị kéo lại, Nghiêm Thiếu Khanh đè cậu lên tường, động tác rất dịu dàng, lại mang theo ngang ngược không cho kháng cự, mỉm cười nói, “Hiện tại hình như không ra được.”

Đến giờ ăn trưa, trong hành lang người đi lại đông hơn, thấy không ngừng có bóng người thoáng qua, Quan Phong cau cau mày, không đợi cậu quyết định, môi chợt nóng lên, liền bị gắt gao hôn lấy, Nghiêm Thiếu Khanh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cùng cổ cậu, nhỏ giọng nói, “Tôi muốn em, Tiểu Phong.”

Muốn cậu, giữ lấy cậu, từ ngoài vào trong, chiếm đoạt toàn bộ, để cậu không còn chỗ nào chạy trốn, hoàn toàn thuộc về mình, từ ban nãy nhìn thấy Quan Phong trong phòng họp vô ý toát ra vẻ phong tình, cái ý nghĩ này vẫn quanh quẩn trong đầu Nghiêm Thiếu Khanh, hắn không thừa nhận lực tự chủ của mình quá kém cỏi, nhưng trước mặt Quan Phong, hắn đích xác không có cách nào khống chế được hành vi của mình, dục vọng dẫn dắt hắn, khiến hắn làm ra xung động bản năng nhất, chỉ để đạt được mục đích.

“Cho nên, đừng nói không với tôi.” Hắn nói rất nghiêm túc.

Quan Phong giật mình, dừng lại ngắn ngủi cho Nghiêm Thiếu Khanh vớ được cơ hội, cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi đưa vào, mặc sức khiêu khích cảm quan của Quan Phong, ngang ngược giống lúc bình thường, Quan Phong rất nhanh chìm vào môi lưỡi của hắn, hai người ôm nhau hôn nồng nhiệt, Nghiêm Thiếu Khanh cởi thắt lưng cậu, đưa tay nắm lấy tính khí có phần cứng rắn, di chuyển lên xuống, nhất thời, khoái cảm mãnh liệt từ nơi mẫn cảm truyền đến tim, thấy hàng lang bất ngờ có bóng người ngang qua, Quan Phong vội vàng cắn môi dưới, sợ mình không lưu ý một cái, thốt ra tiếng rên rỉ.

“Sẽ không ai chú ý tới đâu.”

Nghiêm Thiếu Khanh mỉm cười dụ dỗ, tay lại di chuyển nhanh hơn, dịch thể từ linh khẩu tràn ra, dính ướt bàn tay hắn, nghe Quan Phong gắng gượng kiềm chế thở dốc, Nghiêm Thiếu Khanh đột nhiên nổi lên ý xấu, cố ý dùng đầu ngón tay chạm vào linh khẩu, khiêu khích vị trí mềm yếu, dường như đáp lại hắn, dịch thể càng xuất ra nhiều hơn, Quan Phong trong thở dốc xen lẫn một vài tiếng rên rỉ, âm rung rất ngọt ngào mềm mại, tiếng rên rỉ có phần không giống bình thường, giống như thích thú, lại mang theo vài phần bất an và áp lực, nhưng không từ chối hắn, trái lại đưa tay đặt lên trên mu bàn tay hắn, dường như dẫn dắt hắn nên làm thế nào để mình hưng phấn hơn.

Không gian rất tối, nhưng lúc này thị giác không cần tồn tại, bởi vì cảm thụ của tứ chi đều có lực tác động lớn hơn bất cứ giác quan nào, thở dốc không ngừng vào thời khắc này trở thành tình dược ác liệt nhất, kích thích từng chút một vào thần kinh Nghiêm Thiếu Khanh, hắn vốn muốn giúp Quan Phong phóng thích ra sau đó mới tính, hiện tại lại thay đổi chủ ý, nhanh chóng cởi áo.

Từ lần trước sau khi được Quan Phong khen hình xăm, lúc hoan ái Nghiêm Thiếu Khanh đều nhất định sẽ để lưng hướng về gương hay vật phản chiếu, để Quan Phong có thể nhìn thấy hình xăm bất cứ lúc nào, hôm nay hoàn toàn là thói quen thành tự nhiên, sau khi cởi ra mới nhớ trong bóng tối chẳng nhìn rõ cái gì, có điều cởi cũng đã cởi rồi, lại cởi thắt lưng, một tay ôm hông Quan Phong, giúp cậu ổn định, sau đó mượn dịch thể bôi trơn theo hai cánh mông hơi tách ra của cậu tiến vào trong.

Tiến vào vô cùng vội vàng gấp gáp, khiến Quan Phong kêu lên thành tiếng, cậu lấy lại tinh thần, vội vàng cắn chặt môi, cũng may bên ngoài không có ai đi qua, cằm lập tức bị nâng lên, Nghiêm Thiếu Khanh hôn cậu, lưng chợt ưỡn thẳng, đưa thứ cứng rắn hãm hoàn toàn vào trong cơ thể cậu, vô thanh chiếm giữ, cho hay mình thuộc về cậu.

Gần đây thường xuyên thân mật khiến thân thể Quan Phong tương đối thích ứng, nên Nghiêm Thiếu Khanh tiến vào không làm cậu cảm thấy khó chịu, mặc dù có chút không thông, nhưng cảm giác căng chặt lại khiến cậu thỏa mãn, chẳng qua tâm tình rất khó chịu, cậu bực mình Nghiêm Thiếu Khanh gượng ép tiến vào, đồng thời hưởng thụ kích thích Nghiêm Thiếu Khanh mang lại cho cậu, lại cảm thấy bọn họ ở công ty làm loại chuyện này rất quá trớn, tình cảm mâu thuẫn, trong nháy mắt quấy nhiễu tâm trạng cậu.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài hài lòng, Nghiêm Thiếu Khanh hôn cắn tai cậu nói, “Tốt lắm, em thuộc về tôi.”

Tình cảm thỏa mãn nồng đậm, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Thiếu Khanh, cũng có thể từ trong tiếng nói của hắn cảm nhận được phần hài lòng, không vui của Quan Phong trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, thở dài, đưa tay ôm lại hắn, nhẹ giọng nói, “Anh nói sai rồi, chúng ta thuộc về nhau.”

Nghiêm Thiếu Khanh ngẩn ra, Quan Phong cá tính hướng nội, rất ít khi nói lời bày tỏ với hắn, chứ nói gì đến trường hợp này, động lòng, hắn di chuyển thân dưới nhanh hơn, đồng thời điên cuồng hôn lên môi Quan Phong, Quan Phong không ngờ một câu nói đơn giản sẽ khiến Nghiêm Thiếu Khanh kích động như vậy, không khỏi ngẫm lại bình thường mình có quá lạnh nhạt không, có điều cái ý niệm này chỉ chợt lóe lên, Nghiêm Thiếu Khanh hoàn toàn không cho cậu có cơ hội xuất thần, hôn cậu, mang theo toàn bộ nhiệt tình đến quên mình, khiến Quan Phong không thể tránh né, bèn hé môi đón lấy nụ hôn của hắn.

Hai bên dựa sát vào nhau như thế, đồng thời còn giúp nhau nhận lấy những xung kích gấp gáp như sóng triều, không dừng lại lúc nào, một lần lại một lần mạnh mẽ chạm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Quan Phong, cậu bị đè lên tường, theo va chạm của Nghiêm Thiếu Khanh hơi đong đưa, tiếng rên rỉ bị cưỡng ép đè trong cổ họng, phát ra chính là tiếng thở dốc kịch liệt, ân ái bên cạnh hàng lang có người qua lại, có loại hưng phấn giống như yêu đương vụng trộm, rất sợ bị người khác phát hiện, nhưng lại không thể chạy trốn khỏi sự khống chế của dục vọng, tình cảm mâu thuẫn kích thích các giác quan bộc phát xung động, cơ thể dưới sự kích động run rẩy đến lợi hại, cậu gắng sức nâng cao thắt lưng, một chân vòng lên hông Nghiêm Thiếu Khanh, để hắn xâm nhập thuận lợi hơn, cũng để cho mình hưởng thụ vui thích do sự ra vào mang lại.

“Em rất tuyệt!” Nghiêm Thiếu Khanh khe khẽ cắn cằm cậu, nam nhân dưới sự kích động đã quên khống chế âm lượng, Quan Phong vội vàng khẩn trương che đôi môi hắn lại, đem lời khen ngợi còn lại hôn vào trong miệng, hai tay đưa tới, gắt gao ôm lấy Nghiêm Thiếu Khanh, đầu ngón tay tùy tiện sờ loạn lên hình xăm sau lưng hắn, phía sau Nghiêm Thiếu Khanh là một tủ âm tường lớn, cửa kéo thủy tinh phản chiếu hình xăm báo săn, dao động trong bóng tối thăm thẳm, thật giống báo săn gầm thét lao nhanh giữa đồng hoang, mà mình lại là mồi ngon dưới móng vuốt của báo săn, không bị cắn nuốt toàn bộ đến no bụng, tuyệt đối không ngừng.

Không gian tối tăm khiến tất cả tình cảm đều trở nên không chút kiêng nể, bất kỳ hành động phóng túng nào cũng đều hợp lẽ, Quan Phong bị hung hăng sáp nhập, mỗi lần Nghiêm Thiếu Khanh thúc vào, cậu lại cảm thấy trái tim mình cũng theo đó rung động lên xuống một cái, có ảo giác sắp hít thở không thông, cậu liều mạng hô hấp, thân thể theo hoan ái kịch liệt lắc lư, chủ động đón nhận đáp trả của đối phương, chỉ muốn hai bên gần thêm chút nữa, kết hợp sâu hơn, thân mật hơn, không phân rõ ai với ai.

Tiếng rên rỉ đè ép kìm nén quanh quẩn trong không gian, là quyến rũ hoàn mỹ nhất, Nghiêm Thiếu Khanh di chuyển càng lúc càng nhanh, tay cầm phân thân của Quan Phong, phối hợp với chuyển động của mình, Quan Phong chỉ cảm thấy khoái cảm trong cơ thể dần dần ngưng tụ lại, dục vọng lên đến đỉnh, cậu không chịu nổi, thân thể khẽ run nhẹ, đột nhiên eo thẳng lên về phía trước, muốn bộc phát ra, lại bị Nghiêm Thiếu Khanh giữ lại, giọng khàn khàn nói, “Chờ tôi.”

Vừa nói, vừa nâng hông của Quan Phong lên, nhấp nhô kịch liệt hơn, điểm nhạy cảm trong cơ thể Quan Phong liên tục bị tiếp xúc, đã đến đỉnh, hết lần này đến lần khác Nghiêm Thiếu Khanh lại khống chế được nó, cậu có chút gấp gáp, phát tiết bằng cách cắn vào cổ Nghiêm Thiếu Khanh, gặm cắn vào thời khắc này trở thành kích thích mẫn cảm nhất, Nghiêm Thiếu Khanh phát ra một tiếng gầm nhẹ, eo chợt đứng thẳng, toàn bộ nhiệt tình phát tiết vào trong cơ thể cậu, buông tay ra, dục vọng Quan Phong cũng giống mở đê chắn lũ, mãnh liệt trào ra.

Kích tình qua đi có một đoạn yên lặng ngắn ngủi, Nghiêm Thiếu Khanh rút phân thân ra, ôm lấy Quan Phong, cũng không nói gì, chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương chưa hoàn toàn bình phục, ai ngờ trên hành lang có một giọng nói đột ngột vang lên, “Trong này hình như có tiếng động?”

Quan Phong cả kinh, vừa rồi cậu kích động quá, tâm tình có phần không khống chế được, có lẽ cao giọng cũng không phát hiện ra, quay đầu nhìn bên ngoài, hình như có người đi tới, lập tức truyền tới tiếng vặn núm cửa, cậu chợt cứng đờ, nếu bị người khác phát hiện bọn họ bên trong, vậy cậu không còn mặt mũi nào đến công ty làm việc nữa. Cảm thấy Quan Phong khẩn trương, Nghiêm Thiếu Khanh nhẹ nhàng ôm cậu, dùng đụng chạm an ủi bất an của cậu.

Núm cửa bị vặn hai cái không mở ra, một giọng khác nói, “Là anh nghe nhầm rồi, phòng kho sao lại có tiếng động? Chẳng lẽ là chuột phá?”

“Đùa gì thế, chuột có thể leo lên tầng cao như vậy sao?” Người trước không phục nói.

“Nếu không thì đi tìm thư ký mượn chìa khóa tới xem một cái.”

“Thư ký đi ăn cơm rồi, buổi chiều rồi tính đi.”

Tiếng bước chân đi xa, tim Quan Phong hạ xuống, trong bóng rối hai người đối diện hồi lâu, đột nhiên cùng không tiếng động cười lên, phản ứng vừa rồi của bọn họ thực giống yêu đương vụng trộm, nhưng không thể phủ nhận, vụng trộm rất kích thích.

Sợ những người đó quay trở lại, Quan Phong vội vội vàng vàng sửa lại quần áo, cảm thấy trên hành lang không có ai, cậu mở cửa đi ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất trở lại phòng làm việc, cũng may bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, nhân viên đều không có ở đây, cậu vào phòng làm việc, lại kéo Nghiêm Thiếu Khanh vào, sau khi khóa cửa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần khẩn trương như vậy chứ? Giống như trộm ấy.” Nghiêm Thiếu Khanh ở bên cạnh cười nói.

Quan Phong tức giận liếc hắn một cái, này so với làm trộm còn sợ hơn, vốn muốn mắng hắn ở công ty tùy hứng làm bậy, nhưng ngẫm lại mình đáp lại hắn cũng không đúng, không có tư cách nói người khác. Hơn nữa như đã nói, màn ân ái vừa rồi rất kích thích, khoái cảm nhận được cũng nhiều hơn bình thường, điều này khiến cậu có phần hiểu tại sao có người không thích làm ở nhà, cứ khăng khăng chọn dã ngoại ngoài trời, có lẽ bọn họ chính là tìm kiếm cảm giác kích thích khẩn trương này.

“Chúng ta về nhà đi, ăn cơm, buổi chiều ra ngoài làm việc.”

Quan Phong vốn định ăn cơm trưa ở công ty rồi đi, nhưng nhìn quần áo, mặc dù có lau chùi qua, nhưng vẫn cảm thấy có hơi bẩn, phòng làm việc có tây trang dự phòng, nhưng không có cho Nghiêm Thiếu Khanh, đành phải về nhà ăn cơm.

Nghiêm Thiếu Khanh vốn tưởng Quan Phong sẽ tức giận mình làm bậy, không ngờ cậu bình tĩnh như vậy, theo cậu đi ra ngoài, dè dặt nói, “Nếu em không vui, phải nói ngay, đừng buồn bực trong lòng.”

Còn biết nhìn mặt đoán ý, Quan Phong có chút buồn cười, “Yên tâm, em sẽ nói, ở trước mặt anh, em không cần diễn kịch.”

Hai người trở về nhà, Quan Phong muốn làm cơm, Nghiêm Thiếu Khanh tranh làm, bảo cậu đi tắm, chờ Quan Phong tắm xong đi ra, cơm đã nấu xong, Nghiêm Thiếu Khanh làm việc rất nhanh, trong nháy mắt hai món ăn một món canh đã bày lên bàn, đang ăn cơm hắn hỏi, “Buổi chiều em đi khám bác sĩ à?”

Vết thương trên trán Quan Phong đã cắt chỉ, vết thương khép miệng rất nhanh, được tóc mái che lại, hoàn toàn không nhìn thấy, có điều vẫn phải đắp thuốc định kỳ, thuốc mỡ dùng sắp hết rồi, Nghiêm Thiếu Khanh dự định tới bệnh viện lấy một hộp nữa.

“Không phải, em chuẩn bị đi tìm một người.” Quan Phong nhìn tư liệu công ty thám tử đưa cho mình nói.

“Ai thế?”

“Hắn tên là Lý Đức Khiêm, liên quan đến khoản đầu tư biến mất một năm trước của công ty, em muốn hỏi anh ta một vài tình hình.”

Kỳ thực tư liệu về Lý Đức Khiêm cậu lấy được từ rất sớm, chẳng qua lúc đó tâm tình không ổn định lắm, nên lần lữa chưa đi, gần đây vừa lúc công việc không nhiều, liền muốn đi tìm hiểu một chút.

Nghiêm Thiếu Khanh rút tư liệu Quan Phong đang xem, chỉ chỉ đồ ăn, ý bảo cậu chuyện tâm ăn uống, tự mình xem hồ sơ, sau khi hỏi lại cặn kẽ tình huống, nói, “Có phải Lý Đức Khiêm chiếm đoạt khoản tiền này không, biết em tìm hắn, nên tìm người hại em?”

“Làm sao có thể?” Quan Phong cười nhìn hắn, “Từ hồi nào anh học được nghi thần nghi quỷ giống Quan Duyệt vậy? Lý Đức Khiêm không biết những chuyện trước kia của em cùng Hạ Nhan Chi, hơn nữa em còn chưa tìm anh ta, anh ta làm sao nhận được tin tức đến hại em?”

“Có tật giật mình.”

Quan Phong không tranh luận nữa, dù sao buổi chiều gặp mặt Lý Đức Khiêm, hỏi thăm một chút là biết chuyện gì xảy ra, tuy rằng số tiền này mất đi không rõ, nhưng ngày trước Lý Đức Khiêm cũng bị ép từ chức lúc công ty rối ren, hơn nữa thời gian cách lâu như vậy, khả năng thu hồi được khoản tiền đầu tư là không lớn, nên mục đích chủ yếu của cậu là muốn tìm hiểu tình hình từ Lý Đức Khiêm, giải tỏa những nghi ngờ trong lòng.

Sau khi ăn xong, Nghiêm Thiếu Khanh lái xe chở Quan Phong tới nơi ở của Lý Đức Khiêm, một khu căn hộ có vẻ cũ kỹ, nhưng nhấn chuông cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, Nghiêm Thiếu Khanh hỏi thăm hộ gia đình đối diện mới biết được, Lý Đức Khiêm đã rời đi không lâu trước đó, hiện tại chỗ này là phòng trống, hỏi hắn dọn đến chỗ nào, hàng xóm nói không biết.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, em đi tìm hắn, hắn liền dọn đi.” Hai người ra khỏi căn hộ, Nghiêm Thiếu Khanh nói.

“Biết đâu thực sự là trùng hợp nhỉ.”

“Nếu không tôi tra giúp em nhé, em biết đấy lái xe taxi muốn tìm người rất đơn giản, giúp em miễn phí thế nào?”

Nghiêm Thiếu Khanh lái xe lâu như vậy, quen không ít người trong nghề, dù sao chuyện không gấp, không cần thiết nhờ công ty thám tử điều tra, nhưng Quan Phong suy nghĩ một lát, vẫn từ chối, “Thôi khỏi, em sắp tới có lẽ sẽ bận rộn nhiều việc, chuyện này về sau có thời gian rồi hãy nói.”

Bị từ chối, Nghiêm Thiếu Khanh có phần buồn bực, “Miễn phí em cũng không động tâm?”

“Anh có biết không trên đời này chẳng có thứ gì quý hơn đồ miễn phí.”

Quan Phong cười nhìn hắn, dáng điệu nhìn ra tâm tư hắn, Nghiêm Thiếu Khanh rất bất đắc dĩ, đang muốn thanh minh, đột nhiên nghe thấy trên đầu có tiếng vang truyền tới, hắn theo bản năng đẩy Quan Phong ra, hai người vừa nhào sang bên cạnh, một chậu hoa sứ to liền đập xuống, sượt qua vai Nghiêm Thiếu Khanh rơi xuống đất, vỡ nát bét.

“Thiếu Khanh anh có sao không?”

Quan Phong bị biến cố đột nhiên xảy ra trước mặt hù dọa, vội vàng kéo Nghiêm Thiếu Khanh núp vào chỗ có mái hiên, kiểm tra cánh tay hắn, cũng may vừa rồi Nghiêm Thiếu Khanh phản ứng rất nhanh, khó khăn lắm mới tránh khỏi, chỉ là trên cánh tay hắn bị quẹt qua hơi trầy, sắc mặt hắn âm trầm, thấy Quan Phong không có việc gì, lúc này mới yên tâm, chạy đến phía trước căn hộ, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy gì, nhìn chậu hoa trên mặt đất đã vỡ thành mảnh vụn, chậu sứ to, rất nặng, nếu như rơi vào đầu, tuyệt đối bị trọng thương.

Nghiêm Thiếu Khanh nhìn cảnh vật xung quanh, muốn quay về khu căn hộ tìm người gây chuyện, lại lo lắng một mình Quan Phong ở chỗ này, liền gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó hai người đứng ở chỗ trên đầu có vật che, đợi cảnh sát đến.

“Có phải gió lớn thổi chậu hoa rơi xuống không?”

Bọn họ có thể tránh được trong giây phút chỉ mành treo chuông, đều may nhờ Nghiêm Thiếu Khanh nhạy bén, bằng không bản thân nhất định trọng thương, trong lòng Quan Phong vẫn còn sợ hãi hỏi.

“Không biết.” Nghiêm Thiếu Khanh trầm mặt nói.

Hắn cũng hy vọng là ngoài ý muốn, có điều vừa xem qua thiết kế sân thượng căn hộ, đều có lắp đặt lan can phòng hộ, chỉ có sân thượng tầng cao nhất là không có, hôm nay gió rất to, thứ gì đó trên sân thượng bị thổi rơi xuống cũng có thể xảy ra, nhưng đứng ở tầng dưới căn hộ Lý Đức Khiêm xảy ra loại chuyện này, có phần quá trùng hợp rồi.

Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới, làm ghi chép đơn giản, có một vài gia đình trong khu căn hộ bị kinh động, đi ra thấy chậu hoa rơi vỡ trên mặt đất, lập tức bàn tán xôn xao nói trước kia cũng từng xảy ra chuyện này, cũng may đang trong thời gian làm việc, không tạo thành thương vong, cư dân vài lần báo cảnh sát, yêu cầu bố trí camera theo dõi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên bị gác lại, mọi người càng nói càng kích động, vây quanh cảnh viên đến tra án không chịu bỏ qua.

Nghiêm Thiếu Khanh không ngờ vụ tai nạn lại khiến mọi người tức giận, nhưng thấy mấy hộ gia đình đầy căm phẫn chất vấn cảnh sát, trái lại thoáng yên tâm, gần đây có xảy ra vụ án ném đồ vật từ trên cao xuống, nhất là khu vực trị an không đầy đủ, trên ti vi cũng đưa tin vài án kiện tương tự, nếu quả thật như vậy, chỉ có thể nói là vận khí của bọn họ quá tệ.

Hai người sau khi làm xong ghi chép, lái xe rời đi, xảy ra chuyện này, mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tâm lý khó chịu, Quan Phong không tới công ty, mà lựa chọn về nhà, trên đường Nghiêm Thiếu Khanh thấy cậu nãy giờ không nói gì, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, không muốn cậu nghĩ linh tinh, liền an ủi, “Chỉ là trùng hợp, có thể năm nay em phạm thái tuế, không bằng hôm nào đi lễ miếu đi.”

Quan Phong thấy buồn cười, “Anh mà cũng tin số mệnh?”

“Loại chuyện này, thà rằng tin nó có, chứ không thể không tin, đi bái một cái cũng không hại gì.”

Quan Phong cười cười, không phản bác nữa, một lát sau, đột nhiên nói, “Thiếu Khanh, chuyện này đừng nói với Quan Duyệt.”

“Vì sao?” Nghiêm Thiếu Khanh không tán thành lắm với cách làm của cậu, “Mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng vì lý do an toàn, để Quan Duyệt tra một chút cũng không sao.”

“Em sẽ nhờ người điều tra, em không muốn chuyện gì cũng làm phiền người khác, dù sao em mới là người làm anh.”

Quan Phong tìm một cớ tương đối hợp lý, Nghiêm Thiếu Khanh nghe xong lời này, cười nói, “Tôi không biết em tự ái như thế, nghe lời em là được.”

Hai người về đến nhà, vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, Nghiêm Thiếu Vân cùng Bé cưng đang chơi ô tô điều khiển ở phòng khách, thấy bọn họ, chạy tới nói, “Quan đại ca, anh, các anh sao lại về sớm thế?”

Lần trước Quan Phong có đưa cho Nghiêm Thiếu Vân chìa khóa nhà, sau đó không lấy lại nữa, dù sao cậu ở cùng với Nghiêm Thiếu Khanh, Nghiêm Thiếu Vân còn có Bé cưng cũng chẳng khác nào người nhà của cậu, Nghiêm Thiếu Vân thường chạy tới mượn sách tham khảo, có chìa khóa sẽ tương đối thuận tiện.

“Đi ra ngoài làm chút việc, liền tiện đường về.” Quan Phong nói qua một câu, hỏi, “Buổi chiều em không có lớp à?”

“Là tự học, em liền tới đây kiếm sách xem, thuận tiện mang cháo long nhãn gạo nếp mẹ nấu qua cho anh, Bé cưng đòi tới, liền dẫn nó đi cùng.”

“Mẹ muốn coi Tiểu Phong là heo mà nuôi à.”

Nghiêm Thiếu Khanh vuốt trán cười khổ, mẹ rất thích Quan Phong, đối với cậu còn tốt hơn hai đứa con trai ruột của mình, chỉ cần nấu được một món ngon, liền nhất định bảo bọn họ đưa tới, xem ra nên tìm một thời điểm nói rõ chuyện của hắn cùng Quan Phong với mẹ.

“Quan Quan, Quan Quan.”

Thấy Quan Phong, Bé cưng bỏ xe thể thao điều khiển từ xa đang chơi xuống, chạy tới nằm bò lên đùi Quan Phong ngửa đầu gọi cậu, Meo Meo bị quẳng ra, dùng chân đẩy đẩy xe đồ chơi, một con mèo chơi rất vui vẻ.

“Đang chơi gì vậy?” Giọng trẻ con hồn nhiên khiến tâm tình Quan Phong vốn phiền muộn khá lên nhiều, kéo tay bé đi tới phòng khách hỏi.

“Anh cả của ông chủ đưa cho Bé cưng xe đồ chơi điều khiển từ xa, sóng điện hình như không tốt lắm, xe lúc chạy lúc dừng.” Nghiêm Thiếu Vân bất đắc dĩ nói.

Bé cưng không chơi được xe điều khiển, làm hại cậu cũng không thể tĩnh tâm đọc sách, vừa rồi điều khiển nửa ngày cũng không được, vốn định tìm món đồ chơi khác cho Bé cưng, thấy Nghiêm Thiếu Khanh và Quan Phong trở về, Nghiêm Thiếu Vân rất thông minh đẩy vấn đề cho bọn họ.

“Anh, chơi mấy thứ này anh thành thạo nhất, giải quyết giúp Bé cưng.”

“Anh đến đây.” Quan Phong nói.

Nghiêm Thiếu Khanh lái xe cả ngày, còn phải làm cơm tối, Quan Phong cảm thấy loại chuyện này tự mình làm là được rồi, Nghiêm Thiếu Khanh biết Quan Phong thích Bé cưng, Bé cưng ở chỗ này, vừa lúc có thể đùa cho tâm tình cậu khá lên, liền không phản đối, thay quần áo, tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Cơm nước rất nhanh đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến lúc hạ chảo xuống là được, Nghiêm Thiếu Khanh đi tới phòng khách, thấy Quan Phong còn đang loay hoay điều khiển xe thể thao, Bé cưng ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi xếp hình gỗ, rất hiển nhiên chẳng còn hứng thú với xe đồ chơi không linh hoạt, chỉ có Meo Meo cảm thấy thích thú, trong phòng khách chạy tới chạy lui, vòng quanh xe thể thao.

“Điều khiển từ xa không dùng được?” Nghiêm Thiếu Khanh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Quan Phong hỏi.

“Lúc được lúc không, có lẽ không đủ pin nhỉ?”

Xe đồ chơi là lần trước bọn họ về nhà, anh cả Quan Sóc mua riêng cho Bé cưng, Bé cưng thích vô cùng, cũng không nỡ bỏ ra chơi, ai ngờ lần đầu tiên chơi đã xuất hiện tình huống này, thấy Bé cưng chuyển hứng thú sang chỗ khác, Quan Phong cắm điều khiển từ xa vào ổ điện để nạp điện, chuẩn bị chờ sau khi pin đầy thử lại lần nữa xem sao.

“Loại đồ này vừa đắt vừa dễ hỏng, trẻ con mà, chơi xếp gỗ xếp hình là được rồi.” Thấy Meo Meo chơi xe đồ chơi đến hăng say, Nghiêm Thiếu Khanh cười nói, “Meo Meo, hời cho mày, một con mèo có thể chơi xe nhập khẩu.”

Sau bữa cơm tối Nghiêm Thiếu Vân liền về nhà, chỉ để Bé cưng ở lại, nói sắp tới cuối tuần, để bọn họ trông nom giúp một chút, Nghiêm Thiếu Vân đi rồi, Quan Phong nói với Nghiêm Thiếu Khanh, “Ngày mai anh không cần đưa em đi làm, đưa Bé cưng đi được rồi.”

“Bé cưng phải đưa, em cũng phải đưa, dù sao khoảng thời gian của hai người không giống nhau.”

Vừa xảy ra chuyện bị ném đồ, Nghiêm Thiếu Khanh chưa yên tâm để Quan Phong đi làm một mình, cho dù không ai muốn hại cậu, cậu gần đây vận khí kém như vậy, bản thân không theo cậu, vạn nhất cậu lại bị cái gì đập phải làm sao bây giờ?

Cá tính cố chấp của Nghiêm Thiếu Khanh Quan Phong cũng biết, không phản bác nữa, nói, “Vậy buổi trưa không cần tới đón em, em có cuộc họp, ăn cơm trưa ở công ty.”

Vừa nghe tới họp, Nghiêm Thiếu Khanh lập tức nhớ tới dáng dấp chủ trì hội nghị của Quan Phong hôm nay, thực sự là vừa đẹp trai vừa thanh tú, Quan Phong nhìn vẻ mặt hắn, liền biết hắn lại đang suy nghĩ bậy bạ, nói, “Ngày mai là một cuộc họp quan trọng, anh đừng tới quấy rối.”

“Không đâu.” Hắn cũng không phải động dục khắp nơi, càng không phải chẳng biết nặng nhẹ tới quấy rối công việc của Quan Phong, Nghiêm Thiếu Khanh mỉm cười nói, “Tôi buổi tối đi đón em, vậy đã được chưa?”

Nghiêm Thiếu Khanh nói được là làm được, ngày thứ hai sau khi đưa Quan Phong đến công ty rồi rời đi, Quan Phong dùng điện thoại nội bộ gọi cho Đỗ Tử Kỳ, hỏi, “Ăn trưa xong có tiện ra ngoài một lát không?”

“Rất tiện mà.” Đỗ Tử Kỳ cảm thấy rất giật mình với việc Quan Phong mời mình, sửng sốt một lát mới nói, “Vậy không bằng cùng ra ngoài ăn đi? Thuận tiện nói chuyện phiếm, từ sau khi cậu xuất viện tôi còn chưa kịp hàn huyên với cậu đâu.”

“Xin lỗi, có một số việc không thích hợp nói chuyện trong lúc ăn cơm, sau khi ăn xong tôi sẽ tới quán cafe ở lầu dưới công ty chờ anh, có thể chứ?”

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, sau đó Đỗ Tử Kỳ mỉm cười nói, “Đương nhiên được.”

Quan Phong ăn cơm trưa ở nhà ăn của công ty xong, tới quán cafe đã hẹn, vào buổi trưa, trong quán cafe ít người hơn, tập đoàn Quan thị cung cấp cơm trưa miễn phí, các loại đồ uống đều đủ cả, các nhân viên sẽ không cố ý chạy ra ngoài uống cafe vào lúc này.

Đỗ Tử Kỳ đã tới, ngồi trong góc sát cửa sổ, thấy Quan Phong, gã vẫy vẫy tay, chờ sau khi Quan Phong đi tới ngồi xuống, gã hỏi, “Muốn uống chút gì không?”

“Cho tôi ly nước lọc.” Quan Phong không để ý tới gã, nói với người phục vụ.

Vẻ mặt Đỗ Tử Kỳ có phần xấu hổ, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, khuấy ly cafe trước mặt nói, “Đường đường là trưởng bộ phận tập đoàn Quan thị chỉ uống nước lọc, khiến tôi đây làm thế nào uống ly cafe xuống được?”

“Sở thích không liên quan đến địa vị, quan trọng nhất là phải tìm được thứ thích hợp với mình.”

Người phục vụ bưng ly nước tới, Quan Phong nhận lấy nói lời cảm ơn, Đỗ Tử Kỳ nhướn nhướn mày, không biết dụng ý Quan Phong hẹn mình ra ngoài, gã thuận miệng cười nói, “Có lẽ cậu nói đúng, tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Còn có, người không thể làm chuyện sai lầm, nhất là lại mắc thêm lỗi lầm lần nữa.”

Tay quấy cafe của Đỗ Tử Kỳ dừng lại, nụ cười trên mặt không thay đổi, lại thêm vài phần nghiêm túc, nhìn Quan Phong hỏi, “Có ý gì?”

“Tôi đều biết rồi.” Quan Phong im lặng một chút, nói.

“Tôi không hiểu ý cậu.”

“Tôi nghĩ anh hiểu hơn bất cứ ai.” Thấy Đỗ Tử Kỳ làm ra vẻ hồ đồ, Quan Phong cười cười nói, “Còn nhớ lần trước tôi từng hỏi anh về Lý Đức Khiêm không? Tôi vẫn cho rằng hơn hai trăm vạn vốn đầu tư là Lý Đức Khiêm biển thủ trước khi từ chức, sau này mới rõ người chiếm đoạt khoản tiền không phải là anh ta, mà là anh, anh là cấp trên của anh ta, sau khi anh ta từ chức người tiếp nhận công việc là anh, anh không thể nào không biết chút gì.”

“Cậu làm sao vậy? Đột nhiên lôi vụ từ một năm trước ra nói, Tiểu Phong, chúng ta chính là đồng môn, lại làm việc chung lâu như vậy, sao cậu có thể không tin tôi?”

“Nếu như không tin anh, ngay từ đầu tôi nhất định điều tra anh.” Quan Phong nhàn nhạt nói.

Chính bởi vì Đỗ Tử Kỳ là bạn học của cậu, lại là cậu giới thiệu vào công ty, hơn nữa làm việc luôn luôn rất xuất sắc, nên cậu vẫn không tin Đỗ Tử Kỳ liên quan đến chuyện tham ô, nhưng chân tướng của Đỗ Tử Kỳ lộ ra rất nhiều, làm đến quá đáng, khiến cậu không thể mặc kệ nữa.

“Tôi muốn hỏi anh về Lý Đức Khiêm, anh nói anh ta đã ra nước ngoài, nhưng trên thực tế anh ta ở ngay trong thành phố này, chưa từng đi đâu, nhưng khi tôi tìm anh ta, anh ta đột nhiên dọn nhà, tôi nghĩ là anh đặt chuyện, lừa hoặc uy hiếp anh ta dời đi, lúc đó mới đưa cho tôi địa chỉ của anh ta đúng không?”

“Cậu đang đùa gì thế? Sao tôi phải làm như vậy?”

Trên mặt Đỗ Tử Kỳ vẫn treo vẻ tươi cười, nhưng Quan Phong nhìn ra được tươi cười rất lạnh, đây căn bản không phải cười thực sự, mà là trưng ra bộ mặt giả dối, mặt nạ ngụy trang có thể cởi xuống bất cứ lúc nào.

“Bởi vì anh từng tham ô công quỹ, không chỉ có như vậy, hiện tại anh vẫn đang tham ô, tôi điều tra các khoản tiền sử dụng cho công việc trong bộ phận trước khi tôi được điều tới bộ phận kinh doanh, rất nhiều chi phí không cần thiết, một khoản thì không nhiều lắm, nhưng cộng lại chính là một con số không nhỏ, anh là trưởng phòng nhân sự, anh không phải không biết.”

Đỗ Tử Kỳ không nói, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, Quan Phong lại nói, “Xúi giục côn đồ đe dọa tôi cũng là anh phải không, tôi biết thứ anh muốn không phải là tiền, mà muốn nhân cơ hội tới nhà tôi tìm manh mối tôi điều tra, anh thấy tôi đang tra khoản tiền không cánh mà bay kia, thấp thỏm không yên, muốn biết tôi tra được bao nhiêu, nhưng mấy ngày đó tôi luôn ở nhà, anh không tìm được cơ hội, nên đã nghĩ ra cái biện pháp kia.”

Đỗ Tử Kỳ vẫn như trước không nói lời nào, một lát, mới mỉm cười hỏi, “Chứng cớ đâu? Tiểu Phong, làm một người có quyền quyết định cao nhất trong bộ phận, hành động không có chứng cứ lại nói lung tung có lẽ không tốt lắm đâu.”

Quan Phong thật không hiểu, vì sao đến giờ phút này Đỗ Tử Kỳ còn có thể bình tĩnh như vậy? Hay là gã chắc chắn mình làm rất tài trí, có lẽ gã đã quen với mặt nạ ngụy trang này, không thể tháo xuống nữa.

“Lúc anh tới bệnh viện thăm hỏi tôi, từng châm chọc quá khứ của Thiếu Khanh, tôi nghĩ vì khi anh tìm kiếm ở nhà tôi đã thấy được báo cáo điều tra của công ty thám tử, nếu như không phải vậy, tôi vẫn không nghĩ ra được là anh.”  Quan Phong nhàn nhạt nói.

Đỗ Tử Kỳ nhất thời cứng họng, ánh mắt có chút dao động, sau đó cúi đầu ha ha cười rộ lên, hồi lâu mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu nói, “Tiểu Phong, cậu cũng học nói đùa, tôi bởi vì lo lắng cho cậu mới đi điều tra Nghiêm Thiếu Khanh, cậu cũng biết tôi vẫn luôn rất thích cậu, tôi hoàn toàn không biết cái gọi là báo cáo điều tra cậu nói là chuyện thế nào, cậu lại có thể bởi vậy mà nghi ngờ tôi, thực sự là oan uổng.”

Quan Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Tử Kỳ, người đàn ông này không chỉ biết ngụy trang, còn biết diễn kịch, thời khắc vui vẻ giận dữ đều nắm bắt thích hợp, đối đáp không giận không nóng, không có chút kẽ hở nào, thậm chí sau khi bị vạch trần, còn có thể thành thạo nói đùa, điều này khiến Quan Phong rất thất vọng, có lẽ cho tới bây giờ cậu cũng chưa hiểu rõ vị bạn học này, nhưng nói cho cùng có tình nghĩa bạn cùng trường, cậu không muốn làm quá đáng quá, đáng tiếc Đỗ Tử Kỳ không cho cậu cơ hội, cũng không cho bản thân cơ hội.

“Kỳ thực lần này tôi tới là muốn nói với anh, mời anh tự động từ chức.”

Không muốn ở lại chỗ này nữa, nhìn Đỗ Tử Kỳ diễn trò khiến Quan Phong cảm thấy thực sự lãng phí thời gian, cậu nói thẳng ra mục đích của mình.

“Tôi biết anh bình tĩnh như vậy là vì anh đoán được trong tay tôi không có đủ chứng cứ chính xác chứng minh anh tham ô, trên thực tế tôi đích xác không có, những lời trước đều là suy đoán của tôi, nhưng vụ tham ô vốn đầu tư nếu quả thật muốn điều tra, tôi nghĩ sẽ không quá phức tạp, tuy rằng Lý Đức Khiêm chuyển đi, nhưng muốn tìm anh ta không phải việc khó, nhưng tôi không mong muốn làm chuyện này ầm ĩ đến mức đó, cùng học một thời gian, tôi không muốn để anh quá xấu hổ, tự động từ chức đi, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.”

Vẻ tươi cười trên mặt Đỗ Tử Kỳ đã biến mất, gã mất đi ung dung lúc đầu, vội vàng nói, “Đừng như vậy, Tiểu Phong, tại sao cậu có thể vì một ít chuyện không căn cứ liền phán tôi tội chết? Đừng nói tôi còn không có sai, cho dù tôi có sai, cậu cũng không thể một câu liền cách chức tôi.”

Gã đưa tay kéo Quan Phong, Quan Phong lắc mình tránh ra, không muốn nói tiếp nữa, cậu đứng lên chuẩn bị rời đi, Đỗ Tử Kỳ vội vàng ngăn cậu lại, khẩn cầu nói, “Đừng đi vội, chúng ta nói chuyện lại một chút, cậu suy nghĩ lại đi, từ lúc cậu chuyển tới bộ phận kinh doanh, tôi vẫn luôn tận tâm giúp cậu, tôi làm đến vị trí trưởng phòng nhân sự này không dễ dàng, cho tôi một cơ hội, Tiểu Phong…”

Câu nói cuối cùng kia chính là ngầm thừa nhận, Quan Phong thở dài, dừng bước lại, đẩy tay đang kéo tay áo mình ra, nói, “Đỗ tiên sinh, hôm qua lúc anh ném chậu hoa vào tôi, hẳn là không nghĩ vậy đâu nhỉ?”

Đỗ Tử Kỳ ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi, Quan Phong thản nhiên nói, “Có một số việc tôi không nói, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không biết.”

Từ sau khi Đỗ Tử Kỳ châm chọc Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong liền bắt đầu hoài nghi gã, chuyện xảy ra hôm qua càng chứng minh nghi ngờ của cậu là đúng, cậu đã xác nhận qua với trợ lý của Đỗ Tử Kỳ, biết chiều ngày hôm qua Đỗ tử Kỳ rời khỏi công ty, nói có cuộc hội đàm, nhưng trong nhật trình hoàn toàn không ghi lại cuộc hẹn của gã cùng khách hàng, Quan Phong không cho Nghiêm Thiếu Khanh nói chuyện kia với Quan Duyệt, một là nhìn về phần Đỗ Tử Kỳ làm việc cũng rất nỗ lực, không muốn làm chuyện này đến cùng, sau khi công khai chân tưởng, Đỗ Tử Kỳ sẽ không còn chỗ đứng trong ngành nữa, việc này có thể khẳng định, hai là hiểu rõ thủ đoạn của Quan Duyệt, nếu như để cậu ta biết, Đỗ Tử Kỳ nhất định sẽ chết rất thảm, cho nên mới nén chuyện này xuống, lựa chọn tự mình thương lượng với Đỗ Tử Kỳ.

“Đỗ tiên sinh, năng lực công tác của anh rất tốt, làm việc có quyết đoán có bản lĩnh, nhưng cố ý tham nhũng đả thương người, đây là vấn đề về nhân cách, cho dù năng lực công tác của anh tốt thế nào, cũng không thể che đậy sự thật này, anh không thích hợp làm tiếp ở công ty nữa, mời lập tức từ chức, về phần công quỹ anh tham ô, tôi sẽ không ép anh, chỉ cần trong vòng một năm anh trả lại toàn bộ số tiền, chuyện tham ô này tôi sẽ giữ bí mật cho anh, đây là giới hạn cuối cùng tôi có thể giúp anh, xin tự giải quyết cho tốt.”

Quan Phong nói xong liền xoay người rời đi, Đỗ Tử Kỳ không gọi cậu nữa, làm việc chung với Quan Phong một khoảng thời gian, gã rất hiểu cá tính Quan Phong, nhìn có vẻ tao nhã hiền hòa, nhưng chuyện đã quyết định sẽ tuyệt không thay đổi, van xin, ngoại trừ khiến cậu càng khinh thường mình ra, không có bất cứ tác dụng gì.

Vươn tay ra, cầm lấy ly cafe trước mắt, bởi vì dùng lực quá lớn, ly khẽ run, ý cười trước sau như một trên mặt Đỗ Tử Kỳ không thấy nữa, trong tròng mắt hàn ý đông lại.

“Quan Phong, đây là cậu ép tôi!”

Quan Phong ra khỏi quán cafe, ánh mặt trời sáng tỏ bên ngoài chiếu lên người, khiến tâm tình vốn có phần ảm đạm của cậu trở nên tốt hơn, cậu thở dài, cảm thấy mình trước đây thật không có mắt nhìn người, Hạ Nhan Chi đã như thế, Đỗ Tử Kỳ cũng như vậy, phía sau vẻ ôn văn nho nhã, là bản tính tham lam ít ai biết đến, hố dục vọng bất kể dùng bao nhiêu tiền cũng không thể lấp đầy, người như vậy tiếp tục giữ lại công ty, đối với công ty tuyệt đối là một tai họa.

Điện thoại di động kêu lên, thấy cuộc gọi hiển thị là Nghiêm Thiếu Khanh, ánh mắt Quan Phong nhu hòa xuống, tuy rằng để vuột mất rất nhiều, nhưng ít ra lúc này đây, bản thân không nhìn lầm người.

“Có chuyện gì à?” Quan Phong hơi bất an vì nói dối Nghiêm Thiếu Khanh là có cuộc họp, sau khi điện thoại kết nối lập tức hỏi.

“Nhớ em.”

Hai chữ rất đơn giản, lại biểu đạt rất hoàn chỉnh tình cảm của chủ nhân một cách đương nhiên, chút bất an kia của Quan Phong chuyển thành vui vẻ, câu đáp lại giống thế cậu nói không nên lời, liền nói, “Hôm nay cuối tuần, tới đón em sớm một chút, mua thêm ít đồ, bọn mình tới nhà anh.”

“Được.” Nghe thấy Quan Phong muốn tới nhà cuối tuần, Nghiêm Thiếu Khanh rất vui vẻ hỏi, “Em không ngại tôi lái Porsche của em tới đón em chứ?”

“Vì sao?”

“Nó cũng coi như là bà mối của chúng ta, em sẽ không nhẫn tâm nhìn nó cứ bẩn mãi như thế chứ?”

Quan Phong nghe không hiểu, chỉ là xước sơn vài chỗ thôi mà, đâu có bẩn lắm, chỉ là cách nghĩ của người yêu xe cậu không hiểu nổi, nói, “Tùy anh, đừng quên còn phải đón Bé cưng.”

“Biết rồi.”

Nghe theo mệnh lệnh Quan Phong, buổi chiều Nghiêm Thiếu Khanh đi đón Bé cưng trước, lại vòng về dưới công ty Quan Phong, hai người trên đường về nhà mua rau thịt, cộng thêm mấy chai rượu, chuẩn bị cuối tuần sẽ ở nhà, vị trí nhà Nghiêm gia tuy rằng hơi lệch, nhưng phòng ở khá lớn, Quan Phong có phòng ngủ của mình, là mẹ Nghiêm cố ý chuẩn bị cho cậu.

“Ta xem tìm một cơ hội nói chuyện này với mẹ đi?” Trên đường về nhà, Nghiêm Thiếu Khanh đề nghị.

“Chờ chút đã.”

“Sao?”

Nghiêm Thiếu Khanh không rõ Quan Phong lo lắng cái gì, trước đây còn có thể nói là trong lòng cậu có chuyện, có bóng ma tâm lý về việc công khai tính hướng trước mặt mọi người, nhưng hiện tại quan hệ của bọn họ đã rất hòa thuận, người của Quan gia cũng tiếp nhận bọn họ rồi, còn có điều gì để lo lắng nữa?

“Anh biết lão nhân gia rất bài xích loại chuyện này, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau rồi, cứ từ từ thì hơn.” Thấy Nghiêm Thiếu Khanh không vui, Quan Phong trấn an hắn.

Về phía cá nhân cậu, đương nhiên cậu hy vọng được người nhà Nghiêm Thiếu Khanh tán thành, nhưng thân thể mẹ Nghiêm không khỏe lắm, lại luôn nhắc nhở Nghiêm Thiếu Khanh kết hôn, ngay cả đối tượng kết hôn cũng tìm xong cho hắn rồi, dưới tình huống như vậy, Quan Phong căn bản không thể mở miệng, lúc trước cũng bởi vì cậu nhất thời tùy hứng come out trước mặt cha, kết quả tạo thành mối hận không cách nào vãn hồi, loại bi kịch này cậu không muốn tái diễn nữa.

Nghiêm Thiếu Khanh không nói gì, Bé cưng ngồi ở sau xe nghe nửa ngày không hiểu, hỏi, “Quan Quan, cái gì gọi là ở bên nhau? Các chú không phải vẫn luôn ở cạnh nhau sao?”

“Thôi, thôi, người lớn nói chuyện trẻ con chớ nói leo.” Nghiêm Thiếu Khanh đang phiền lòng, bị Bé cưng nói chen vào, hắn thuận miệng nói.

Cậu mất hứng, Bé cưng nháy mắt mấy cái, cúi đầu không nói, Quan Phong trừng mắt liếc Nghiêm Thiếu Khanh, trách hắn có thái độ ác liệt với trẻ con, Nghiêm Thiếu Khanh cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, vội vàng móc xe thể thao đồ chơi ra đưa cho Bé cưng, đây là hắn tiện tay mang từ nhà tới, quả nhiên, thấy món đồ chơi, Bé cưng vui vẻ trở lại, rất nhanh đã quên chuyện vừa bị mắng, chuyên tâm nghịch xe thể thao.

Về đến nhà, Bé cưng gọi Bối Bối ở sát vách đến cùng chơi ô tô điều khiển từ xa, lần này xe không thấy hiện tượng lúc chạy lúc dừng nữa, hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ. Lúc cơm tối Phượng Linh sang gọi con về nhà, bị mẹ Nghiêm kéo giữ lại cùng nhau ăn cơm, Quan Phong biết tâm tư của mẹ Nghiêm, cảm thấy đề tài này tạm thời đừng nói là sáng suốt nhất.

Hai người ở lại nhà Nghiêm gia một đêm, sáng ngày thứ hai thức dậy, Nghiêm Thiếu Khanh lái xe đưa Quan Phong tới xưởng sửa xe, nói muốn đem Porsche tân trang toàn bộ một cái, Quan Phong đồng ý nói, “Em biết một xưởng sửa xe, phục vụ không tệ, không bằng tới đó?”

Nghiêm Thiếu Khanh lái xe, cười nói, “Sợ tôi không có tiền trả à?”

Quan Phong thật đúng là lo lắng hắn không có tiền, Porsche không phải xe phổ thông, bảo dưỡng đơn giản cũng phải hơn mười vạn, có điều nói trực tiếp lấy tiền của mình, sợ Nghiêm Thiếu Khanh mất thể diện, cho nên mới đề xuất đến xưởng sửa xe mình quen thuộc, ai ngờ bị Nghiêm Thiếu Khanh nhìn ra, cậu có chút xấu hổ, nói, “Không phải vấn đề này.”

Nghiêm Thiếu Khanh cười nhìn Quan Phong, tâm tư của Quan Phong hắn rất rõ, cũng rất thích kiểu quan tâm giấu giấu diếm diếm này, nói, “Đừng lo, tôi tới chỗ bạn tôi, nói về sửa xe, kỹ thuật của tên ấy tuyệt đối không kém các thợ lớn, tiền sửa chữa sẽ không lấy nhiều, tôi đoán tên ấy còn hy vọng lái thử chiếc xe này hơn.”

“Bạn anh?” Nghiêm Thiếu Khanh không có bạn bè gì, ngoại trừ những người quen biết ở công ty taxi trước đây, Quan Phong chưa nghe hắn nhắc đến người khác, có chút ngạc nhiên.

“Ừ, là bạn bè đua xe trước đây, hiện tại làm ăn tử tế rồi, lát nữa giới thiệu cho em biết.”

“Được đó.” Nghe nói là bạn của Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong cảm thấy rất hứng thú, hỏi, “Kỹ thuật lái xe của anh ta cũng rất tốt à?”

“Đó là đương nhiên, so với em, người không tốt không nhiều lắm đâu, cho nên sau này em ngoan ngoãn ngồi xe của tôi là được rồi.”

Mặc dù là chế giễu, nhưng bên trong bao hàm cưng chiều rõ ràng, trong xe tràn ngập không khí ấm áp, Quan Phong nhân cơ hội nói, “Đúng rồi, vụ dầu thuốc kia em thấy xử lý xong sớm một chút, chừng nào anh ký hợp đồng?”

Nghiêm Thiếu Khanh ngẩn ra, “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”

“Bị anh cả thúc giục nhiều lần, lại kéo dài nữa, mọi người nhất định sẽ cho rằng năng lực làm việc có em có vấn đề.” Quan Phong nhìn mặt đoán ý nói, “Anh cũng không muốn em bị hạ chức chứ?”

Kỳ thực chuyện này cậu đã đề cập qua vài lần với Nghiêm Thiếu Khanh, lần nào cũng đều bị có lệ cho qua, tuy rằng không đến nỗi bị nghi ngờ năng lực làm việc vì chuyện đó, nhưng kéo dài lâu quá dù sao cũng không hay, nên hôm nay cậu hạ quyết tâm nhất định phải ký được hợp đồng.

“Anh cả sao lại thế?” Nghe Quan Phong nói vậy, Nghiêm Thiếu Khanh rất không vui, “Tôi cũng nói rồi, tôi không bán, sao phải ký hợp đồng?”

“Lần trước khi anh gọi điện thoại cầu hòa đã đồng ý ký!”

“Lần trước em tức giận mà, tôi đương nhiên phải theo em, nhưng em suy nghĩ đi, giữa chúng ta sao còn muốn nói đến tiền? Em muốn, đừng nói là phương pháp điều chế dầu thuốc, mạng của tôi cũng có thể cho em, căn bản chẳng cần hợp đồng làm gì.”

Người đàn ông này sao suy nghĩ mọi chuyện lại thần kinh thô thế?

Quan Phong day day trán, cảm thấy tham gia đàm phán thương mại cũng không mệt như thuyết phục Nghiêm Thiếu Khanh, tuy rằng không thể phủ nhận, lời Nghiêm Thiếu Khanh nói cậu nghe vô cùng hưởng thụ, nhưng hợp đồng vẫn phải ký, bằng không kế hoạch không thể xếp vào nhật trình.

“Bây giờ không phải vấn đề của hai người chúng ta, Thiếu Khanh, mà em đại diện cho công ty chúng em đàm phán với anh, anh chỉ cần ký hợp đồng, liền thu về năm trăm vạn, nếu như anh thấy ít, em có thể thương lượng lại với công ty.”

“Không phải chỉ là phương pháp điều chế dầu thuốc thôi sao, vậy mà trị giá nhiều tiền như thế? Tôi viết cho em là được rồi, hơn nữa giúp em tiết kiệm năm trăm vạn, anh cả em phải rất vui mừng mới đúng, phải không?”

“Không phải…” Quan Phong bất đắc dĩ nói.

Thật không biết làm thế nào khai thông được Nghiêm Thiếu Khanh, đây không phải vấn đề về tiền, mà là Nghiêm Thiếu Khanh không trao quyền, bọn họ không có quyền tiến hành điều chế theo phương pháp, chế tác thành thuốc, trong này còn liên quan rất nhiều đến vấn đề trình tự pháp luật, công ty lớn như Quan thị về hoạt động phát triển mỗi khâu nhỏ đều kiểm soát rất nghiêm ngặt, không có khả năng tùy tiện đặt ra đề mục để sắp xếp cho xong kế hoạch.

Nhưng những nguyên tắc này Quan Phong biết mình có nói thì Nghiêm Thiếu Khanh cũng chưa chắc đã nghe, cậu cũng lười nói nhiều, trực tiếp đánh vào điểm yếu, nói, “Thiếu Vân sang năm muốn thi đại học, Bé cưng cũng muốn đến trường, thân thể bác gái cần dùng tiền điều dưỡng, còn có, chúng ta còn nợ Quan Duyệt không ít tiền, có năm trăm vạn này, vừa vặn có thể bù vào, nếu như anh cảm thấy những thứ này không quan trọng, em đây sau này cũng không muốn nói nhiều nữa, tự anh suy nghĩ cho kỹ.”

Nghe thấy không hài lòng trong giọng nói của Quan Phong, Nghiêm Thiếu Khanh quay đầu nhìn cậu, dè dặt hỏi, “Em giận?”

Không thấy lời đáp lại hắn, cho thấy trọn vẹn tâm tình Quan Phong bây giờ, Nghiêm Thiếu Khanh quả nhiên không kiên nhẫn nổi nữa, vội vàng nói, “Tôi ký, tôi ký là được chứ gì?”

Quan Phong chỉ đợi câu này của hắn, vội vàng bảo hắn dừng xe ven đường, đưa hợp đồng ra, đặt hợp đồng lên túi công văn, bắt hắn ký.

“Không cần vội như vậy chứ?”

Quan Phong không đáp, nhét bút qua, không nhân cơ hội này bắt Nghiêm Thiếu Khanh ký tên, khả năng lát nữa lại bị hắn cho qua, đã thương lượng vài lần, Quan Phong hiểu rất rõ cách làm của Nghiêm Thiếu Khanh, tuyệt không cho hắn cơ hội trì hoãn thêm nữa.

Ký tên xong, Nghiêm Thiếu Khanh trả lại văn kiện cho Quan Phong, nhìn biểu tình không vui không giận của cậu, không biết cậu còn tức giận nữa không, liền nói, “Chuyện tiền em xử lý là được rồi.”

Quan Phong đột nhiên rất cảm ơn lúc trước Quan Duyệt cho bọn họ mượn tiền, nếu không cậu thật không có cớ để Nghiêm Thiếu Khanh nhượng bộ, cậu cất văn kiện xong, mỉm cười nói, “Cảm ơn.”

“Không phải em sớm tính toán hết rồi đấy chứ?”

Thấy Quan Phong nở nụ cười, Nghiêm Thiếu Khanh mới muộn màng nghĩ đến vấn đề này, càng nghĩ càng rất có lý, bằng không ngày nghỉ Quan Phong cần gì cầm cặp công văn đi ra ngoài, hắn có chút buồn bực, khởi động xe, nói, “Thì ra người họ Quan các em thích tính kế người khác.”

“Không có, em vốn định buổi chiều đến công ty.” Thấy bộ dạng buồn buồn của Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong có hơi buồn cười, “Em nếu có một nửa tâm cơ của Quan Duyệt, sẽ không bị anh lúc nào cũng nắm mũi dắt đi.”

“Quan Duyệt thì miễn đi, tiểu tổ tông kia ta không thể trêu vào.”

“Anh mà lại sợ em trai em.”

Phát hiện này khiến Quan Phong cảm thấy rất kỳ lạ, ngẫm lại đột nhiên phát hiện cho tới nay Nghiêm Thiếu Khanh đối với Quan Duyệt đều rất tôn kính, so sánh mà nói, Quan Hoa thì kém xa, ngay cả Quan Sóc anh cả cậu cũng không được đối xử trọng hậu như thế.

“Cũng không phải là sợ, mà là cảm thấy có vài người kính nhi viễn chi thì tốt hơn, nếu như không làm được, vậy tốt nhất đừng nên chọc vào.”

Bản thân Nghiêm Thiếu Khanh cũng không nghĩ ra tại sao lại có ý nghĩ như vậy với Quan Duyệt, nhưng trực giác nói cho hắn biết làm như vậy không sai, đây là phép tắc sinh tồn cơ bản của loài thú hoang dã, trực giác đôi khi còn chính xác hơn kinh nghiệm.

Rất nhanh đã tới xưởng sửa xe của bạn Nghiêm Thiếu Khanh, khi thấy người ra cửa đón tiếp bọn họ, Quan Phong ngây ngẩn cả người, người đàn ông cậu đã gặp qua, chính là người lần trước nói chuyện với Nghiêm Thiếu Khanh ở ven đường kia, dáng dấp không những khôi ngô cao lớn, còn rất hung hãn, hình xăm một đường kéo dài từ cánh tay đến mu bàn tay, nhìn qua còn lưu manh hơn mấy tên côn đồ vây đánh cậu lần trước.

Có điều những thứ này đều là quan niệm, khi nam nhân chào hỏi bọn họ, Quan Phong cảm thấy hắn với Nghiêm Thiếu Khanh đều cùng một loại người, hào sảng ngay thẳng, lúc bắt tay mức độ dùng lực khiến Quan Phong gần như nghi ngờ hắn đang thử khí lực của mình.

“Kỹ thuật của A Tài rất tốt, yên tâm, giao xe cho hắn không thành vấn đề.” Nghiêm Thiếu Khanh vỗ vai A Tài khoe khoang.

Vừa nói chuyện, có một cô gái ôm đứa bé từ bên trong đi ra, A Tài giới thiệu nói là vợ hắn, còn có con trai hơn bốn tháng.

Tuổi cô gái không lớn lắm, nhưng cá tính cởi mở, rất nhiệt tình mời bọn họ tới phòng làm việc ngồi, lại đi chuẩn bị trà nước, A Tài nói, “Khó có khi các cậu tới, trưa nay ở đây ăn cơm, tài nấu nướng của vợ tôi không tệ, nếm thử xem.”

“Vợ ông hình như còn chưa trưởng thành, là bị ông lừa hả?” Nghiêm Thiếu Khanh trêu ghẹo hắn.

A Tài cho hắn một đấm, “Có bản lĩnh ông cũng lừa một đứa đi.”

“Tôi lừa rồi.” Nghiêm Thiếu Khanh ôm lấy hông Quan Phong, kéo cậu đến bên cạnh mình, hỏi, “Ông cảm thấy Tiểu Phong thế nào?”

Quan Phong không ngờ Nghiêm Thiếu Khanh sẽ quang minh chính đại nói ra như thế, lấy làm kinh hãi, A Tài cũng rất kinh ngạc, nhìn Quan Phong, không giống loại người lấy ra để đùa, hắn cẩn thận hỏi Nghiêm Thiếu Khanh, “Ông thực sự?”

“Lại chẳng thật, đời này sẽ không có người thứ hai nữa.” Nghiêm Thiếu Khanh nói vô cùng nghiêm túc.

A Tài đang kinh ngạc rất nhanh chuyển thành cười to, “Không tệ không tệ, không ngờ mấy năm không gặp khẩu vị của ông thay đổi rồi, không phải trước đây ông thích nhất là…”

“Đi sửa xe đi.” Nghiêm Thiếu Khanh một cước dẫm lên chân A Tài, ngăn hắn nói lung tung.

Bữa trưa ăn ở nhà A Tài, xưởng sửa xe là tự gia đình A Tài mở, nhà ở liền với xưởng, rất thuận tiện, trong bữa tiệc A Tài vốn muốn mở rượu chúc mừng, bị Nghiêm Thiếu Khanh từ chối, nói mình còn phải lái xe, không thể uống, tửu lượng Quan Phong cũng không tốt, hẹn để lần sau uống.

Sau khi ăn xong hai người rời đi, A Tài đưa cho bọn họ xe dự phòng, phun sơn tấm kim loại của bệ xe Porsche cần tốn chút thời gian, hắn cũng không lấy nhiều, yêu cầu duy nhất là chờ xe sửa xong, cho hắn mượn lái hai hôm, nói khó có khi gặp được loại xe thể thao cao cấp kiểu mới, nghĩ thôi đã thấy nghiền, Quan Phong mỉm cười đồng ý.

“Xin lỗi.” Trên đường tới công ty, Quan Phong nói.

Nghiêm Thiếu Khanh không hiểu nguyên cớ, kỳ quái nhìn cậu, đợi giải thích, Quan Phong lại không nói gì, buổi trưa cậu nghe A Tài với Nghiêm Thiếu Khanh nói chuyện phiếm, mới biết thì ra lần trước Nghiêm Thiếu Khanh cho A Tài chính là tiền mừng, chúc mừng con hắn ra đời, nhưng mình lại không hỏi tiếng nào đã kết luận Nghiêm Thiếu Khanh lui tới với người không đàng hoàng, trông mặt bắt hình dong, sai quá lợi hại rồi.

“Đang nghĩ gì?” Nghiêm Thiếu Khanh hỏi.

“Không có gì.” Đoan chuyện cũ đã qua, không cần phải nhắc lại, Quan Phong nói với Nghiêm Thiếu Khanh, “Hôm nay cuối tuần, công ty không có nhiều người, anh có thể ở trong phòng làm việc chờ em tan tầm.”

“Em đang mời tôi à?”

Nghiêm Thiếu Khanh cười rất tà, rõ ràng việc mời này không phải là cái việc mời kia, Quan Phong nghiêm mặt nói, “Đừng hiểu sai, em muốn làm việc.”

“Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng em làm việc.”

Nghiêm Thiếu Khanh chỉ trêu Quan Phong một chút, nhìn dáng vẻ khẩn trương bày ra khuôn mặt nghiêm túc của cậu, cảm thấy còn vui hơn trêu Meo Meo, đang muốn cười cậu, điện thoại di động vang lên, hắn nghe một hồi, sắc mặt lập tức thay đổi, nói, “Được, anh lập tức tới ngay!”

“Chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt Nghiêm Thiếu Khanh không bình thường, chờ hắn để điện thoại xuống, Quan Phong vội vàng hỏi.

“Mẹ tôi đột nhiên té xỉu, Phượng Linh đưa bà đến bệnh viện rồi, bảo tôi lập tức tới.” Nghiêm Thiếu Khanh nhìn Quan Phong, muốn để cậu xuống ngồi xe taxi tới công ty, lại nghĩ như vậy có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, liền nói, “Tôi đưa em tới công ty trước…”

“Anh đang nói gì vậy, em cùng anh tới bệnh viện.”

Mẹ Nghiêm bị bệnh, sao cậu có thể còn tâm tư làm việc?

Quan Phong vội vàng bảo Nghiêm Thiếu Khanh quay lại hướng bệnh viện, cũng may bệnh viện An Hòa cách nơi này không xa, bọn họ chạy tới rất nhanh, Nghiêm Thiếu Khanh sau khi đến nơi liền gọi cho Phượng Linh, hỏi rõ cô ấy ở chỗ nào, vội vàng chạy tới.

Bọn họ tới khu phòng bệnh, Phượng Linh đã chờ trên hành lang, thấy vẻ mặt Nghiêm Thiếu Khanh lo lắng, cô khoát khoát tay, nói, “Đừng lo lắng, bác gái chỉ trật khớp rất nhẹ.”

“Không phải nói té xỉu sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Thiếu Khanh tâm thần bất định hỏi.

Rõ ràng sáng sớm khi bọn họ rời nhà mẹ vẫn còn rất khỏe, sao đột nhiên lại đến bệnh viện? Trước kia mẹ vất vả quá độ, thân thể vẫn luôn rất yếu, hiện tại thời kỳ vất vả đã qua lâu rồi, hắn sợ mẹ mắc phải bệnh nặng gì.

“Là huyết áp cao dẫn đến choáng váng đầu.”

Huyết áp mẹ Nghiêm có hơi cao, hôm nay lên gác lấy đồ thì đột nhiên choáng đầu, ngã xuống, cũng may bậc thang không cao, ngã xuống không nghiêm trọng lắm, đúng lúc Phượng Linh đi qua, sau khi nhìn thấy, liền vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, đưa bà vào bệnh viện An Hòa.

Vừa rồi bác sĩ làm kiểm tra cho mẹ Nghiêm, ngoại trừ mấy chỗ va đập bị thương trên người, mắt cá chân hơi trẹo ra, không có vấn đề gì lớn, ban nãy bà mệt mỏi, đang ngủ trong phòng bệnh, Phượng Linh mới ra ngoài chờ bọn họ.

“Cảm ơn em.” Nghe nói mẹ không phải mắc bệnh nặng gì, tim Nghiêm Thiếu Khanh cuối cùng cũng hạ xuống, nói lời cảm ơn với Phượng Linh.

“Mọi người đều là hàng xóm, cảm ơn gì chứ? Bé cưng anh cũng đừng lo, nó với Bối Bối chơi ô tô điều khiển từ xa rất vui vẻ, ba em đang trông rồi.” Phượng Linh vỗ Nghiêm Thiếu Khanh một cái, đường nhìn lại quét một vòng giữa hai người, nói, “Các anh nếu có việc, đi đi đừng ngại, em ở lại giúp bác gái.”

“Không cần đâu, để anh đi.” Nghiêm Thiếu Khanh nói.

Thời điểm này, không có chuyện gì lớn hơn chuyện của mẹ, hắn là con ruột, trước đây chưa từng hiếu thuận với mẹ, lẽ nào bây giờ còn để con gái hàng xóm tới chăm sóc hộ hay sao? Kỳ thực nhắc tới đều là tại hắn, không nhắc nhở mẹ lấy thuốc định kỳ, biết rõ mẹ có thói quen tiết kiệm, cảm thấy thân thể khỏe mạnh, cũng sẽ không cố ý đi lấy thuốc, thà rằng lấy tiền điều hòa ẩm thực cho bọn họ.

Nghiêm Thiếu Khanh tức giận thấp giọng mắng một câu, một đấm vung ra, nện lên bức tường bên cạnh, Quan Phong nhìn thấy không đành, nói, “Đừng lo lắng, em tới nói với bác Đỗ một tiếng, chờ bác gái lành lại, để bác làm kiểm tra toàn diện, dùng thuốc thật tốt điều trị, bệnh tình sẽ thuyên giảm.”

Nghiêm Thiếu Khanh gật đầu, nắm lấy tay Quan Phong đi vào phòng bệnh, mẹ Nghiêm đang ngủ, bên cạnh còn có hai giường ngủ, nhưng không có ai, trong phòng có vẻ rất yên tĩnh, hắn ngồi xuống ghế bên cạnh nói, “Ở bên cạnh tôi một lúc, Tiểu Phong.”

Có loại cảm giác rất mệt mỏi đang xâm nhập vào hắn, là lo lắng quá độ sau khi dịu xuống tạo thành mệt mỏi rã rời, Nghiêm Thiếu Khanh rất may mắn có người ở bên cạnh mình vào lúc này, chẳng cần nói gì, chỉ đơn giản là tồn tại, để hắn cảm thấy có sức lực có thể tiếp tục chống đỡ.

Phượng Linh ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, do dự một chút rồi đi ra ngoài.

Hết chương 4 – Hạ

 

Bình luận về bài viết này