RSS

XÁC SUẤT NGẪU NHIÊN – Phiên Ngoại 1

12 Th11

PHIÊN NGOẠI 1: BÉ CƯNG HỌC VÕ

Một buổi sáng sớm, trên đường Nghiêm Thiếu Khanh đưa Quan Phong tới công ty, Quan Phong hỏi, “Gần đây anh bận lắm phải không?”

“Bận lắm, khách rất đông, có phải em thấy thời gian tôi đón em quá muộn à?”

“Cũng không phải, công việc quan trọng mà, đón em chỉ là tiện đường thôi.”

Từ sau khi Nghiêm Thiếu Khanh lấy bằng lái về, thì lại giống như trước, phụ trách công việc đưa đón Quan Phong đi làm, chuyện đều giải quyết xong xuôi, Quan Phong vốn muốn tự mình lái xe đi làm, nhưng không cãi được Nghiêm Thiếu Khanh, cuối cùng đành phải theo hắn, cứ như vậy, thoáng cái đã qua mấy tháng.

Quan Phong thấy Nghiêm Thiếu Khanh nghe xong lời mình nói, không hỏi thêm, đành phải nói tiếp, “Kỳ thực em muốn hỏi anh cuối tuần có bận không?”

“Chẳng phải cuối tuần tôi đều ở cùng em sao, tôi có bận hay không em còn không biết?” Thấy Quan Phong hỏi câu này rất khó hiểu, Nghiêm Thiếu Khanh buồn cười nói.

“Phải, đều là ở cùng em.” Nói hồi lâu cũng chưa đến trọng điểm, Quan Phong tự xem lại trình độ thương lượng của mình có phải đã giảm xuống rồi hay không, sau đó nói, “Nghỉ đông rồi, Bé cưng rất buồn chán.”

“Có nhiều Conan cho nó xem, Meo Meo chơi với nó, thì ra buồn chán lại là một việc tốt như thế?” Nghiêm Thiếu Khanh thuận miệng cười nói.

“Việc này rất tốt, nhưng chẳng phải người ta nói học, học nữa, học mãi sao?” Quan Phong cẩn thận lựa lời, “Ví như bé rất muốn học thứ gì đó, nhưng lại không có ai dạy bé, cảm giác này rất không xong.”

Rốt cuộc nghe ra Quan Phong ý tại ngôn ngoại, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt Nghiêm Thiếu Khanh biến mất, quét mắt nhìn cậu một cái, cười nhạt, “Thằng nhỏ thông minh hơn rồi, học được chiến thuật quanh co, nhưng mà không được là không được.”

“Vì sao?”

Nếu Nghiêm Thiếu Khanh đã nói rõ, Quan Phong cũng không vòng vo thêm nữa, nói thẳng, “Thân thể Bé cưng vẫn luôn rất yếu, hiện tại khó có khi bé muốn học võ thuật với anh, là chuyện tốt mà, vì sao anh nhất định không chịu dạy chứ?”

Kết quả làm hại bé con bực bội đến thế, len lén tới xin cậu, nhớ tới dáng vẻ tội nghiệp của Bé cưng lúc đó, Quan Phong liền không nỡ.

“Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, một người chỉ cần biết võ, liền khó tránh khỏi hiếu chiến, em nhìn những việc tôi đã trải qua trước đây thì biết, lẽ nào em mong muốn sau này Bé cưng lớn lên sẽ giống tôi trước đây?”

“Không đâu, Bé cưng ngây thơ như vậy, lại có chúng ta bên cạnh chỉ bảo bé, bé sẽ không đi lầm đường.” Quan Phong hiểu nỗi khổ tâm của Nghiêm Thiếu Khanh, nhưng cảm thấy hắn có phần lo lắng thái quá, nói, “Hơn nữa, cũng không phải em bảo anh dạy bé công phu thâm sâu, sơ sơ một chút là được rồi, chủ yếu nhất là để bé cường thân kiện thể.”

“Không được. Học một chút lại muốn học nhiều hơn, phần lớn mọi người không biết võ, không phải cũng rất khỏe hay sao?

“Nhưng thân thể Bé cưng rất yếu mà, bé nhỏ như vậy, ở trường học rất dễ bị người ta bắt nạt.”

“Lẽ nào biết võ thì sẽ không bị người ta ức hiếp? Em trái lại có đai đen Taekwondo đó, chẳng phải vẫn bị Đỗ Tử Kỳ hoàn toàn không biết võ thiếu chút nữa hại chết hay sao? Mạnh yếu của một người không nằm ở thân thủ, mà là ở trí óc.”

Một câu nói chọc vào nỗi đau của Quan Phong, cậu không còn lời nào để chống đỡ, kỳ thực Nghiêm Thiếu Khanh nói không phải là không có lý, có lẽ là mình lo lắng quá nhiều rồi, Bé cưng đáng yêu như vậy, sẽ không có ai ức hiếp bé.

Nghiêm Thiếu Khanh hiểu lầm sự im lặng của Quan Phong, lời vừa rồi của hắn có hơi nặng, sợ Quan Phong tức giận, hắn đang muốn tìm đề tài để xoa dịu bầu không khí, lúc này đã đến công ty, Quan Phong xuống xe, nói, “Buổi chiều em có buổi hội đàm, có thể phải bận đến khuya, buổi tối không cần tới đón em.”

Không biết có phải giận thật không, Nghiêm Thiếu Khanh muốn nói tiếng xin lỗi, Quan Phong đã xoay người đi khỏi.

Buổi tối Quan Phong vừa về tới nhà, cũng cảm thấy bầu không khí bất thường, bữa tối các món ăn phong phú hơn nhiều so với bình thường, chính giữa bàn đốt một ngọn nến trang trí nho nhỏ, trong bình hoa trên bệ cửa sổ cũng đổi hoa tươi.

Nghiêm Thiếu Khanh không phải là người văn nhã, sau khi Quan Phong nhìn thấy những thay đổi này, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu nhìn lịch trên tường, tự hỏi có phải quên mất một cái ngày kỷ niệm nào không.

“Ăn cơm đi.”

Nghiêm Thiếu Khanh nhận lấy cặp công văn trong tay Quan Phong, kéo cậu đến ngồi xuống trước bàn ăn, Quan Phong hỏi, “Anh vẫn chưa ăn à?”

Cậu đã ước hẹn với Nghiêm Thiếu Khanh, bởi vì thời gian tan sở của công ty không cố định, nên nếu như mình về quá muộn, hắn có thể ăn trước, không cần chờ mình, hiện tại đã gần chín giờ, Nghiêm Thiếu Khanh vẫn chờ cậu, Quan Phong cảm thấy rất áy náy.

“Một người ăn cơm chẳng có hứng thú.”

Nghiêm Thiếu Khanh xới cơm xong, lại gắp thức ăn cho Quan Phong, trên bàn sáu món ăn một món canh, đều là các món Quan Phong thích, còn có rượu vang vừa mở, Quan Phong nhịn không được lần thứ hai cố gắng nhớ lại hôm nay có phải ngày kỉ niệm không, những vẫn như cũ không nhớ ra được cái gì, Nghiêm Thiếu Khanh ở bên cạnh gắp thức ăn thêm rượu, nhiệt tình có thừa, Quan Phong không có cách nào nói ra kỳ thực mình đã ăn rồi, đành phải gắng sức ăn thêm lần nữa.

“Hình như em không có khẩu vị?” Thấy Quan Phong phản ứng không thiết tha lắm, Nghiêm Thiếu Khanh hỏi.

“Không, rau xào rất ngon.”

Đổi lại là lúc bình thường, cậu nhất định sẽ ăn rất nhiều, nhưng vừa ăn cơm xong, cậu thực sự không thể lên nổi cơn thèm ăn để ăn hết thức ăn trước mặt, gắng gượng ăn được một nửa, Nghiêm Thiếu Khanh cũng nhìn ra cậu rất khổ sở, lấy chén đũa của cậu qua, giúp cậu ăn nốt.

Ăn quá no, Quan Phong không dám đi ngủ sớm, tắm xong đi đến thư phòng, định sắp xếp lại công việc hôm nay một chút, ai dè làm chưa được bao lâu, Nghiêm Thiếu Khanh đi tới, cầm ly cappuccino vừa pha xong cho cậu, Quan Phong rất ngạc nhiên, bình thường Nghiêm Thiếu Khanh luôn nói cafe không tốt cho dạ dày, nghiêm cấm cậu uống, nhất là buổi tối.

“Đừng nhìn máy tính quá lâu, không tốt cho mắt.” Nghiêm Thiếu Khanh đặt cafe xuống, lại không rời đi, đứng ở phía sau Quan Phong nói.

Quan Phong đang bận làm việc, thuận miệng nói, “Em sẽ chú ý.”

“Làm lâu thế, có phải vai rất đau không? Tôi giúp em xoa bóp nhé.”

Nghiêm Thiếu Khanh tự đề nghị xong, không đợi Quan Phong đồng ý, liền tự ý bắt đầu giúp cậu xoa bóp vai, vừa bóp vừa nói, “Em xem, cơ vai em cứng đờ thế này, đều là làm việc quá lâu, máu không tuần hoàn được tạo thành, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi…”

Được xoa bóp rất thoải mái, Quan Phong đẩy văn kiện ra, tựa lưng vào ghế chuẩn bị hưởng thụ, ai ngờ tay của Nghiêm Thiếu Khanh càng ngày càng dời xuống, dường như “ý của Túy Ông không phải ở rượu”, khi phát hiện tay hắn định luồn vào cổ áo mình, Quan Phong đẩy hắn ra.

“Có phải anh có chuyện muốn nói với em?”

Quan Phong xoay ghế lại, để mình đối diện với Nghiêm Thiếu Khanh.

Bị khước từ, Nghiêm Thiếu Khanh có phần bị đả kích, kéo cái ghế ở bên cạnh qua, ngồi xuống trước mặt Quan Phong, nói, “Tiểu Phong, nếu em không vui, cứ trực tiếp nói cho tôi biết, đừng cố tình tránh né như thế.”

“Không vui?” Quan Phong có chút không hiểu, “Em đâu có không vui đâu.”

“Em xem em lúc nào cũng thế.” Nghiêm Thiếu Khanh rất nản lòng, “Tôi biết em đang giận những lời tôi nói lúc sáng, không phải tôi cố ý, em cũng biết, từ trước đến nay tôi nói chuyện đều không cân nhắc nhiều lắm, đừng giận nữa, em muốn tôi dạy Bé cưng à, tôi dạy là được chứ gì?”

Thì ra là thế.

Nhớ tới việc nhỏ xảy ra buổi sáng, Quan Phong cuối cùng cũng hiểu nguyên do tối nay Nghiêm Thiếu Khanh đặc biệt ân cần, cậu rất buồn cười nói, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, sao em lại tức giận vì cái chuyện nhỏ nhặt này? Hơn nữa, anh nói cũng không phải không có lý.”

“Em không tức giận?” Nghiêm Thiếu Khanh không tin hỏi lại, “Vậy tại sao cả ngày hôm nay em không gọi điện thoại cho tôi? Tôi làm món em thích, em cũng không hưởng ứng? Đã muộn thế này còn trốn trong thư phòng, không về phòng ngủ?”

“Hôm nay em bận nhiều việc, tới phòng họp thì quên cầm điện thoại di động, em tưởng là bình thường đã nói rồi, không gọi điện thoại, anh cũng sẽ tự mình ăn cơm tối trước.”

Quan Phong do dự một chút, vẫn quyết định nói ra mọi chuyện thì tốt hơn, tránh cho Nghiêm Thiếu Khanh lại nghĩ ngợi lung tung, “Kỳ thực em ăn cơm tối ở công ty rồi, nhưng nhìn anh vất vả làm cơm, lại ăn thêm một bữa, em đã rất cố gắng hưởng ứng.”

Nếu không phải ăn nhiều như vậy, không thể đi ngủ sớm, cậu cũng không phải ở chỗ này gắng sức làm việc, nào phải cố ý tránh người? Bị Nghiêm Thiếu Khanh chất vấn, Quan Phong dở khóc dở cười.

“Ăn rồi, vậy em còn tự miễn cưỡng làm gì? Thật ngốc.” Nghiêm Thiếu Khanh lườm cậu, “Vậy sau này mặc kệ thế nào, cũng nhớ gọi điện cho tôi, đừng để tôi buồn bực cả ngày như hôm nay.”

“Là anh suy nghĩ nhiều quá.” Quan Phong sau khi nói xong, không bỏ lỡ câu nói quan trọng nhất kia của Nghiêm Thiếu Khanh, nói tiếp, “Nhưng mà anh nhớ kỹ, anh vừa đồng ý dạy Bé cưng rồi.”

Nghiêm Thiếu Khanh thấy không phải Quan Phong giận dỗi hắn, tâm hoàn toàn thả xuống, đổi thành bộ dạng cợt nhả ngày thường, “Tôi có nói như vậy sao?”

“Nghiêm Thiếu Khanh, có phải anh định nuốt lời?”

“Được, tôi dạy!”

Nghiêm Thiếu Khanh cảm thấy bọn họ không cần thiết vì loại chuyện nhỏ này mà làm căng, gật đầu đồng ý, cũng tiện thể bế Quan Phong lên, xoay người trở về phòng ngủ, “Có điều em phải trả học phí, đến khi tôi hài lòng mới thôi.”

Lại ve vãn hết sức rõ ràng, Quan Phong bực mình muốn đẩy hắn ra, “Anh thật quá đáng, Bé cưng là cháu trai anh, cậu dạy cháu trai không phải là việc nên làm à?”

“Em chính là ba nuôi của nó đấy, nói về vai vế, các em thân thiết hơn.”

Việc nhận Bé cưng làm con nuôi là mẹ Nghiêm đề nghị, Quan Phong cũng thích Bé cưng, liền nhận luôn, không ngờ Nghiêm Thiếu Khanh lại đưa việc này ra làm cái cớ, cậu dở khóc dở cười, “Em mới làm được một nửa.”

“Còn thừa ngày mai làm tiếp, nộp học phí trước đã.” Nghiêm Thiếu Khanh dán vào vành tai cậu hà hơi, “Tôi buồn bực cả ngày, đêm nay em phải bồi thường tôi thật tốt.”

Thu được học phí, ngày thứ hai Nghiêm Thiếu Khanh liền đem Bé cưng đến nhà mình, bắt đầu dụng tâm truyền thụ, như thế qua một tuần, cuối tuần Quan Phong rảnh rỗi, thấy Bé cưng ở trong phòng khách chơi với Meo Meo, liền gọi bé đến, hỏi tuần này bé đã học được những gì với Nghiêm Thiếu Khanh.

“Học rất nhiều nha, Khanh Khanh thật lợi hại, dạy Bé cưng khung xương huyệt vị, nói chỉ cần nắm chuẩn, có thể dễ dàng kéo trật khớp cổ tay, vai, khuỷu tay người khác.” Bé cưng dương dương đắc ý báo cáo thành quả học tập của mình.

Sặc!

Quan Phong giận tái mặt, cậu bảo Nghiêm Thiếu Khanh dạy Bé cưng công phu cường thân kiện thể, không phải để bé học làm thế nào tháo khớp người ta, làm như vậy quá thâm độc rồi, trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ. rất dễ gây ra tai nạn.

Quan Phong đẩy Bé cưng đi, tới phòng bếp, Nghiêm Thiếu Khanh đang xào rau bên trong, thấy cậu tiến tới, nói, “Chờ một lát nữa, nấu xong cơm tôi gọi em.”

“Thiếu Khanh, anh dạy Bé cưng như thế không được.” Quan Phong quyết định nói chuyện rõ ràng với Nghiêm Thiếu Khanh, đi tới, nhận lấy xẻng chiên trong tay hắn, tắt bếp, nói, “Bé cưng thân thể yếu, bé học vài công phu nhập môn cơ sở là được rồi, phương pháp tháo khớp cổ tay của người ta như vậy quá ác rồi.”

“Tôi chính là tuân theo ý của em dạy nó, em còn trách tôi?” Nghiêm Thiếu Khanh hai tay khoanh trước ngực, lời lẽ đanh thép nói, “Em cũng nói Bé cưng yếu, vóc dáng lại nhỏ, cho dù biết chút hoa chân múa tay, nếu như ở trường bị người ta bắt nạt, vậy cũng là phận ăn đòn thôi, bây giờ tôi dạy nó đều là công phu tự vệ, tháo khớp cổ tay người khác, vừa bảo vệ mình, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho đối phương, nhất cử lưỡng tiện, có gì không đúng?”

“Nhưng mà…”

“Còn nữa, quan niệm của em về võ học rất phiến diện, không có công phu nào thâm độc, chỉ xem em sử dụng thế nào, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy Bé cưng bị người ta đánh sao?”

Nói vô cùng có đạo lý, nhưng dù sao vẫn khiến người ta cảm thấy có phần cưỡng từ đoạt lý, Quan Phong nói không lại Nghiêm Thiếu Khanh, liền khoát khoát tay, “Được rồi, Bé cưng không cần anh dạy nữa, em tìm sư phụ khác.”

“Nhưng Bé cưng học rất vui, Tiểu Phong, trước khi em quyết định cần phải cân nhắc cảm nhận của người trong cuộc.”

Nghiêm Thiếu Khanh dạy Bé cưng công phu chỉ coi như rảnh rỗi tiêu khiển, nhưng nếu như Quan Phong không cho hắn dạy, vậy học phí sau này hắn không thu được nữa, thấy Quan Phong xoay người ra khỏi phòng bếp, Nghiêm Thiếu Khanh vội vàng theo phía sau, cố gắng để cậu thay đổi quyết định.

“Nếu không thì tôi dạy Bé cưng quyền pháp ôn hòa hơn thế nào?”

“Thôi, em mời cao minh khác.”

Quan Phong cảm thấy ngay từ đầu để Nghiêm Thiếu Khanh dạy Bé cưng chính là quyết định sai lầm, trước đây Nghiêm Thiếu Khanh làm lính đánh thuê, vừa ra tay chính là chiêu số trí mạng, để hắn dạy lại, cũng không biết hắn sẽ dạy thành cái kiểu gì nữa, vẫn là thừa lúc còn sớm đổi sư phụ đi.

Thế nhưng, đổi ai thì tốt đây?

Quan Phong chỉ biết Taekwondo, có điều Taekwondo ra quyền dũng mãnh, không thích hợp với Bé cưng, anh em Quan gia đều có chút công phu cơ bản, nhưng cũng giỏi quyền pháp giống Taekwondo, hình như chỉ có anh hai thời niên thiếu từng luyện Vịnh Xuân quyền, có điều qua nhiều năm như vậy, theo cá tính học trước quên sau của anh hai, Vịnh Xuân quyền có lẽ đã sớm trả lại cho sư phụ rồi, Quan Phong nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến Quan Duyệt, Quan Duyệt sở trường thái cực quyền chính là thích hợp với Bé cưng, trẻ con có thể trạng yếu kém luyện tập.

Nói là làm, Quan Phong gọi một cuộc điện thoại cho Quan Duyệt, Quan Duyệt khoảng thời gian này đang rảnh rỗi đến phát hoảng, nghe xong đề nghị của cậu, rất thoải mái bằng lòng.

Thứ hai Quan Phong đi làm, trong bụng nhung nhớ chuyện Bé cưng luyện võ với Quan Duyệt, buổi chiều bàn giao công việc xong một cái liền trở về nhà, vừa vào cửa, đã thấy Quan Duyệt và Nghiêm Thiếu Vân ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi cờ tướng, Bé cưng dang tay dang chân nằm trên ghế salon, Meo Meo vùi trên bụng bé, một người một mèo đang ngủ say.

“Không phải em dạy Bé cưng luyện quyền à? Sao lại ở chỗ này chơi cờ với Thiếu Vân?”

“Luyện rồi.” Quan Duyệt ngắm nghía con cờ trong tay, thuận miệng nói, “Vốn định bảo ăn cơm trưa xong tiếp tục luyện, kết quả nó ngủ thiếp đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh.”

Quan Phong vội vàng đi tới trước ghế salon, thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bé cưng hơi mở, hai tay nắm chặt, ngáy khò khò ra tiếng, cậu cau mày nói, “Thằng bé hình như mệt quá rồi.”

“Luyện trung bình tấn hai tiếng, sao có thể không mệt?” Nghiêm Thiếu Vân nói xong, đặt con xe vào phía trước con tướng của Quan Duyệt, “Chiếu tướng.”

Quan Phong tức phát điên, luyện trung bình tấn hai tiếng đồng hồ, ngay cả người trưởng thành cũng rất cực khổ, huống chi là đứa trẻ, thấy Quan Duyệt còn chơi cờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu cả giận, “Em có biết thân thể Bé cưng rất yếu, không thể quá mệt mỏi không?”

“Em chỉ xem xem nó có nghị lực hay không.” Quan Duyệt ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, “Luyện võ cũng giống như làm việc, thiên phú thông minh đều không quan trọng, quan trọng nhất là phải có nghị lực, điểm này thằng bé kia làm cũng không tệ, em đã quyết định dạy nó.”

“Xin lỗi, hiện tại anh cũng quyết định, không cần em dạy nữa.”

Dự tính ban đầu của Quan Phong chỉ muốn để Bé cưng luyện một ít công phu nhập môn, có thể cường thân kiện thể, không bị người khác ức hiếp là được, cũng không phải để bé làm cao thủ võ lâm, Bé cưng thật thà như thế, Quan Duyệt bảo bé luyện trung bình tấn hai tiếng, bé sẽ tuyệt đối không phản kháng, mới học đã như vậy, nếu thật sự để cho Quan Duyệt dạy tiếp, không biết bé con còn bị hành hạ thành cái dạng gì, nghĩ tới đây, Quan Phong quyết định, không nhờ ai nữa, tự mình dạy thằng bé.

Tối hôm đó, sau khi Quan Duyệt và Nghiêm Thiếu Vân rời đi, Quan Phong gọi Bé cưng đến bên mình, sờ sờ chân bé, bé con hơi cau mày, hình như có vẻ rất đau.

Quan Phong rất đau lòng, nói, “Luyện võ rất cực khổ, nếu không thì chúng ta đừng luyện nữa nhé?”

“Nhưng Bé cưng muốn làm đại hiệp, thì phải chịu khổ a, Bé cưng không sợ khổ.”

Quan Phong nhíu mày, cũng không biết gần đây Bé cưng lại cố chấp như thế, muốn luyện võ đến vậy, cậu nói, “Làm đại hiệp cũng không nhất thiết phải biết võ, nếu không thế này, Bé cưng luyện cũng ba nhé, ba dạy con Taekwondo được không?”

Quan Phong nghĩ rồi, Taekwondo mặc dù ra quyền mạnh mẽ, nhưng Bé cưng chỉ học tư thế là được, chờ bé lớn hơn chút nữa, dạy sâu thêm cũng không muộn.

“Taekwondo…” Bé cưng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Trong sách hình như không có nhắc tới nhỉ.”

“Vậy Bé cưng muốn học cái gì? Ba nuôi đều có thể dạy con.”

Chỉ cần Bé cưng không lăn lộn với Nghiêm Thiếu Khanh và Quan Duyệt là được, mình nếu như không biết, cùng lắm thì mời gia sư, chỉ cần cùng luyện với Bé cưng cũng được.

Vừa nghe cái gì cũng có thể dạy được, mắt Bé cưng lập tức trợn tròn, rất hưng phấn mà nháy nháy, hỏi, “Vậy Quan Quan dạy Giáng long thập bát chưởng đi?”

Oạch…

Quan Phong bị nghẹn, cái này hình như hệ số độ khó hơi bị lớn chút, cậu nói, “Cái này ba nuôi không biết, nếu không chúng ta học những thứ khác?”

“Vậy Ưng trảo thiết bố sam nhé?”

Quan Phong lắc đầu.

“Thiên ngoại phi tiên? Tiểu lý phi đao? Đả cẩu bổng pháp?”

Bé cưng nói một cái, Quan Phong lại lắc đầu một cái, nhìn ánh mắt bé con lúc đầu vì hưng phấn mà long lanh chuyển thành thất vọng, cậu cũng cảm thấy mình cái gì cũng đều không biết thật là một tội lỗi, cậu thực sự chịu không nổi, cười gượng hỏi, “Không phải Bé cưng thích Kha Nam sao? Đổi thành võ hiệp từ lúc nào thế?”

“Trong thư phòng của Quan Quan có rất nhiều truyện võ hiệp đó.” Nhìn thấy Quan Phong chán nản, Bé cưng sờ sờ đầu cậu an ủi, “Quan Quan đừng khổ sở, cho dù Quan Quan không biết gì, Bé cưng vẫn thích Quan Quan nhất.”

Thật là một bé con khiến người ta yêu, Quan Phong thở dài, ôm Bé cưng vào lòng, quên đi, để thằng bé học vài ba hôm với Quan Duyệt, dù sao mấy thứ Bé cưng muốn học này Quan Duyệt cũng không biết, đến cuối cùng chuyện học võ này cũng chẳng giải quyết được gì.

Quan Phong đã xem nhẹ quyết tâm luyện võ của Bé cưng, nhận được sự cho phép của cậu, toàn bộ kỳ nghỉ đông Bé cưng đều theo Quan Duyệt học võ, ngày nghỉ kết thúc, mỗi cuối tuần Bé cưng cũng sẽ tới nhà Quan Duyệt, đến lúc Quan Phong phát hiện Bé cưng vẫn chưa chán ngán chuyện học võ, thời gian đã qua hơn một tháng.

Quan Phong không biết Quan Duyệt dạy bé con thế nào, càng nghĩ càng thấy lo lắng, cuối tuần gọi Bé cưng đến nhà mình, cảm thấy trải qua một kỳ nghỉ đông rèn luyện, bé con chắc khỏe hơn nhiều, tuy rằng cái đầu vẫn còn nho nhỏ, nhưng sắc mặt rất hồng hào, chẳng nhìn ra thể chất suy yếu chút nào.

“Bé cưng gần đây luyện võ đến đâu rồi?”

“Rất tốt ạ, Khanh Khanh dạy học được cách xác nhận khung xương, khớp xương, huyệt vị, còn Duyệt Duyệt dạy quyền pháp.”

Thì ra Nghiêm Thiếu Khanh vẫn dạy thằng bé luyện võ, chẳng trách mỗi lần đều chủ động đưa Bé cưng đến chỗ Quan Duyệt như thế,  Quan Phong rất bất đắc dĩ, còn nói sợ thằng bé sau khi biết võ sẽ hiếu chiến, nhưng thật ra là không nỡ để bé chịu khổ đi.

Nói đến luyện võ, Bé cưng rất hăng hái, chủ động chạy tới giữa phòng khác, đánh quyền cho Quan Phong xem, tư thế lại bày rất đẹp, đánh một hồi, Quan Phong gật đầu nói, “Đây là Thái Cực quyền.”

“Còn nữa cơ.”

Bé cưng lại đánh tiếp một bộ, Quan Phong nói, “Đây là trường quyền.”

“Duyệt Duyệt nói lần sau dạy con Nam quyền Thái Lý Phật.” Đánh xong hai bộ quyền, Bé cưng có phần thở gấp, chạy phăm phăm về bên cạnh Quan Phong, ghé vào đầu gối cậu hỏi, “Bé cưng đánh hay không?”

Đánh rất tốt, bày tư thế có bài bản hẳn hoi, đủ thấy Quan Duyệt rất để tâm dạy bé, nhưng những thứ này chẳng liên quan gì đến quyền pháp lần trước Bé cưng nói mà.

Quan Phong sau khi khen ngợi một phen, hỏi Bé cưng, “Không muốn học Giáng long thập bát chưởng nữa à?”

“Không học nữa, Duyệt Duyệt nói trên đời này căn bản không có rồng, cái loại quyền pháp này học cũng vô dụng.”

Sao có thể lừa trẻ con như thế? Quan Phong hỏi, “Vậy Ưng trảo thiết bố sam thì sao?”

“Khanh Khanh nói luyện Ưng trảo thiết bố sam thì không thể chơi với bạn gái nữa, Bé cưng thích Tiểu Trà, nên không thể luyện.”

Quan Phong nhớ mỗi lần mình tới trường đón Bé cưng, luôn có một bé gái chơi cùng với nó, cậu thấy buồn cười, thật sự bội phục Nghiêm Thiếu Khanh lời nói dối này cũng có thể nói ra, nói, “Vậy xem ra Thiên ngoại phi tiên, Tiểu lý phi đao, còn có Đả cẩu bổng pháp cũng khỏi cần luyện hả?”

“Duyệt Duyệt nói hiện tại có máy bay rồi, không cần phải phi tiên; tương lai Bé cưng luyện giỏi công phu rồi, Duyệt Duyệt sẽ cho con súng thật, cái kia còn nhanh hơn phi đao; Đả cẩu bổng pháp cũng không thể luyện, Khanh Khanh nói cái đó là phạm pháp, bị người của Hiệp hội bảo vệ động vật biết được, sẽ khiếu nại Bé cưng ngược đãi động vật, kỳ thực cún cún rất đáng yêu, Bé cưng cũng không nỡ đánh.”

Quan Phong không còn gì để nói, cho dù Nghiêm Thiếu Khanh và Quan Duyệt không biết mấy thứ võ công trong truyền tuyết này, cũng không thể lừa trẻ con như vậy, thấy Nghiêm Thiếu Khanh đi tới, cậu đang muốn chất vấn, Nghiêm Thiếu Khanh sớm đã nghe thấy cậu nói chuyện với Bé cưng, xoay người chạy, Quan Phong tức giận nói, “Nghiêm Thiếu Khanh anh đứng lại đó cho em!”

“Chuyện không liên quan đến tôi, là em trai của em nói như thế, tôi phải đi mua thức ăn, lát nữa gặp.”

Quan Phong còn muốn nói nữa, Nghiêm Thiếu Khanh đã chạy ra khỏi nhà, Quan Phong đành phải dỗ Bé cưng đi chơi xe ô tô điều khiển, sau đó gọi điện thoại cho Quan Duyệt hỏi, “Các em lừa trẻ con như thế, thực là quá đáng!”

Nghe Quan Phong chất vấn xong, Quan Duyệt không để ý chút nào cười cười, “Em chẳng qua chỉ cho nó một lời giải thích hợp lý.”

“Nó sớm muộn gì cũng biết kia đều là các em lừa nó.”

“Em không lừa nó.” Quan Duyệt nghiêm mặt nói, “Mấy thứ Bé cưng nói em không biết, nhưng em sẽ dạy nó toàn bộ những gì em biết.”

Quan Phong ngẩn ra, xem ra Quan Duyệt rất vừa ý Bé cưng, bằng không sẽ không nói như vậy.

“Quan Duyệt, anh biết em đều rất xuất sắc trên mọi phương diện, nhưng anh không muốn để Bé cưng cũng như vậy, anh chỉ hy vọng tương lai nó sẽ sống bình an vui vẻ.”

“Em hiểu suy nghĩ của anh, yên tâm, em sẽ không làm thế, nhìn anh em các anh, cũng biết cách giáo dục lúc trước của em có vấn đề, nhưng lần này sẽ không, cùng một sai lầm em sẽ không phạm phải lần thứ hai.”

“Em nói gì?” Giọng điệu đặc biệt quen thuộc, chớp mắt Quan Phong đờ người ra, trong tích tắc, cậu có ảo giác đang nói chuyện với cha.

“Ách, em bắt chước theo cách nói của cha, hù được anh à?” Phát hiện mình nói sai, Quan Duyệt kịp thời sửa lại.

“Đừng nói đùa kiểu này, em là em, cha là cha.”

Đối diện im lặng, Quan Phong cho là mình quá nặng lời, chọc giận Quan Duyệt, vội hỏi, “Giận rồi?”

“Không.” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười của Quan Duyệt, “Em chỉ đang suy nghĩ những lời anh nói, em thấy anh nói rất đúng.”

Trò chuyện hết ngày, Quan Phong cúp điện thoại, nhìn Bé cưng đang chơi ô tô điều khiển, Meo Meo ở bên cạnh đi theo xe chạy, một người một mèo đang chơi vui vẻ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp yên tĩnh.

“Bé cưng, một mình cậu đi dạo cửa hàng nhất định rất buồn chán, chúng ta đi đón cậu về nhà đi.” Cậu mỉm cười nói.

Hết phiên ngoại 1

 

Bình luận về bài viết này