RSS

THIÊN SƯ CHẤP VỊ PHẦN III – QUYỂN 2 THƯỢNG – Chương 6

31 Th12

CHƯƠNG 6

Tiền thân của hội trường Hoa Cảng Thời Đại là sân khấu kịch kiểu cũ, sau đó bị bỏ hoang, rồi được thương gia sửa sang cải tạo lại thành hội trường lớn, dùng cho đủ loại triển lãm thương mại, fashion show và các buổi họp báo thương hiệu, cho nên vẻ ngoài của nó bao gồm phong cách kiên cố cổ kính ngày trước cùng phong cách mới đang thịnh hành hiện nay, để thu hút công chúng, phần hạ tầng phía trước công trình xây bằng những phiến lớn màu trắng sứ để trang trí, phía dưới là dòng nước chảy quanh co, nhà hát phía trên cao vút, giống như một tòa tháp to lớn hình tròn nằm bên cạnh bờ sông, chạng vạng từ xa nhìn lại, giống như một viên minh châu, lặng lẽ đắm chìm trong ánh tà dương.

Fashion show do tập đoàn Tinh Huy hợp tác cùng Haas tổ chức ở Hoa Cảng, đến tối, Trương Huyền và Chung Khôi đi tới hội trường, chỗ đỗ xe xung quanh hội trường gần như đều chật kín, cậu vòng vo rất lâu mới tìm được chỗ, dừng xe, ngẩng đầu nhìn tòa công trình lớn đã từng được gọi là sân khấu kịch, mặc dù nó đã được đổi mới, nhưng kết cấu kiến trúc nguyên bản không thay đổi, vẫn giữ nguyên phong cách cổ điển kiên cố hùng vĩ, khi tưởng tượng rằng bên trong từng có người cất giọng hát ca kịch, Trương Huyền lại cảm thấy nhức đầu.

“Anh không khỏe à?” Thấy Trương Huyền cau mày, Chung Khôi vội vàng hỏi.

“Không sao, tôi chỉ thấy may mắn vì chúng ta không phải đi nghe ca kịch.”

Đối với người vừa nghe ca kịch liền ngủ, hoàn toàn không hiểu những người đó đang hát cái gì mà nói, cùng đi với Nhiếp Hành Phong đến sân khấu kịch là cực hạn của Trương Huyền, cậu cũng sẽ không để mình ủy khuất đi cùng Chung Khôi làm cái chuyện nhàm chán này.

Kế hoạch ban đầu của hai người là ban đêm đi thăm dò tiệm nail, nhưng Đinh Hứa Hồng tặng vé, đặc biệt còn là fashion show của thần tượng Chung Khôi, Chung Khôi liền đề nghị đến đây trước, dù sao thời gian còn sớm, họ không thể đi tới trung tâm thương mại, Trương Huyền đồng ý, kỳ thực xuất phát từ tâm tư riêng, cậu cũng rất muốn nhìn xem trang phục Haas thiết kế rốt cuộc lộng lẫy thế nào.

Hội trường rất lớn, sau khi được cải tạo, trung tâm sân khấu bố trí hình bán nguyệt, bên trong mang theo thoáng mát của công trình kiến trúc cổ xưa, Trương Huyền vừa đi vào, đã không khỏi run lên, nơi đây khiến cậu cảm thấy khó chịu, không phải khí tức mát mẻ tạo ra không thoải mái, mà tổng thể không gian đều mang theo cảm giác bức bách nào đó.

Cậu ngẩng đầu, thấy giếng trời hình bầu dục áp xuống, phía trên điêu khắc tầng tầng hoa văn, ánh đèn khá tối, không nhìn rõ hình dáng hoa văn, nhưng đường vân nối liền một chỗ, tạo thành dáng dấp long lân, giống như tư thế bàn long, kiểu kết cấu bàn long hạ thấp này xung đột với phong thủy, thông thường dùng để trấn tà, kiến trúc bình thường không dùng được, trong sân khấu kịch dùng loại bố cục nghiêm ngặt này, không đóng cửa mới là lạ.

Vé Đinh Hứa Hồng cho bọn họ chính là ghế VIP, khoảng cách giữa các chỗ ngồi rất rộng, còn bố trí bàn gấp và ghế để chân, lúc Trương Huyền tìm vị trí, ánh mắt vô ý lướt qua tầng hai, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lướt qua trong đám người, muốn nhìn kỹ lại thì bóng người đã không thấy đâu nữa, cậu lơ đãng hỏi: “Ở đây có hạt dưa để cắn không?”

“Hả…”

Chung Khôi vẻ mặt ngớ ra nhìn cậu, rất muốn hỏi nào có ai xem fashion show còn tiện thể cắn hạt dưa? Trương Huyền lấy lại tinh thần, bản thân cũng buồn cười, ở đây không phải sân khấu kịch, bên cạnh cậu cũng chẳng phải Nhiếp Hành Phong, mấy cái sở thích nhỏ này của cậu người khác chắc sẽ không hiểu, xua xua tay, nói: “Được rồi, được rồi, không có thì không có đi.”

Chung Khôi thực nhạy cảm, đối với việc Trương Huyền đặc biệt đi cùng mình đến xem fashion show rất áy náy, nói: “Nếu không thì tôi đi mua đồ uống cho anh nhé?”

Trong lòng Trương Huyền nóng nảy, từ chối, bóng người kia vừa vút qua quá nhanh, cậu nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi, chủ tịch không có khả năng xuất hiện ở đây.

Nghĩ ngợi lung tung, fashion show đã bắt đầu rồi, đầu tiên là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Huy ra đọc diễn văn, Chung Khôi rất hăng hái nói cho Trương Huyền biết, đây là giám đốc Lưu của bọn họ, giám đốc Lưu đã trung niên rồi, hơi có chút phát tướng, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, cử chỉ nho nhã ổn trọng, sau khi ông ta nói xong, lại mời Haas lên sân khấu.

Cùng với sự xuất hiện của Haas, bầu không khí trong hội trường nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, tiếng hét chói tai hưng phấn cùng tiếng camera chụp hình kết hợp thành một đoàn, tai của Trương Huyền bị chấn động đến ong ong, muốn hỏi Chung Khôi ngồi bên cạnh, vị Haas tiên sinh này có thực sự được yêu thích như thế không, kết quả quay đầu lại phát hiện, Chung Khôi cũng là một trong những người đang hét ầm lên, cậu đành phải bỏ qua câu hỏi.

Đi xem ca kịch cùng chủ tịch vẫn vui hơn, chí ít sân khấu kịch cũng sẽ không ầm ĩ thành một đám như bây giờ.

Trương Huyền vừa chế giễu vừa lấy điện thoại di động ra, cũng theo phong trào chụp nhân vật chính đang phát biểu trên sân khấu một tấm, Haas hôm nay mặc một chiếc quần âu màu cà phê, bên trên kết hợp với áo sơ mi màu cam, màu sắc tươi sáng này có vẻ không thích hợp lắm với đàn ông chín chắn, nhưng hắn mặc lên, lại có một ý vị khác, trên cổ tùy ý đeo một sợi dây chuyền bạch kim, cùng với mái tóc hơi dài màu vàng tro, tùy ý tạo thành phong cách độc nhất vô nhị của hắn.

Không hổ là nhà thiết kế thời trang, thực sự ăn diện lên, ngay cả Trương Huyền cũng thấy động tâm, nhịn không được chụp thêm hai tấm, chợt nghe tiếng hét xung quanh dữ dội hơn, cậu hạ camera xuống, tay chợt dừng lại, trong màn hình xuất hiện một con chó trắng thân hình rất lớn, đứng bên cạnh Haas.

Trương Huyền không nuôi thú cưng, không biết về các loại chó, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, toàn thân trắng như tuyết, ở cổ đeo một dây trang sức giống Haas, hai tai hơi rủ, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, là vừa rồi trợ lý của Haas dắt nó lên, sự xuất hiện của nó làm người hâm mộ dưới sân khấu hú hét liên tục, Chung Khôi ở bên cạnh cũng kêu lên: “Tố Vấn còn đẹp hơn cả ảnh trên tạp chí, Trương Huyền, tương lai tôi có tiền, nhất định cũng nuôi một con chó giống vậy, Trương Huyền?”

Trương Huyền không đáp lại, tay vẫn giữ trạng thái giơ ngang điện thoại, tiếng huyên náo xung quanh ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, đầu có hơi choáng váng, trong nỗi hoảng hốt nhớ lại mùa tuyết rất lâu trước kia, con sói trắng kia cũng rất xuất chúng giống vậy, rõ ràng là hai loài thú hoàn toàn khác nhau, khí tức không giống, nhưng lại khiến cậu không khỏi cùng liên tưởng đến nhau vào giờ phút này, có lẽ bởi vẻ đẹp kia, là không thể thay thế được.

Haas nói lời xã giao gì đó, Trương Huyền đều không nghe vào, mãi đến lúc cuối cùng ánh mắt đối phương phóng tới, xuyên qua camera nhìn thẳng vào mắt cậu, hai tay cậu mới run lên, định thần lại, Haas thu hồi ánh mắt, sau khi diễn văn mở màn hoàn tất, âm nhạc vang lên, fashion show chính thức bắt đầu, Trương Huyền quay đầu lại nhìn, các người mẫu nương theo ánh đèn tráng lệ đi ra, trên sân khấu đã không thấy bóng dáng Haas.

“Haas tiên sinh rất đẹp trai đúng không?” Chung Khôi rất hưng phấn nói: “Hình như anh cũng nhìn đến choáng váng rồi.”

“Tôi thích con chó kia.”

“Đó là cún yêu của Haas tiên sinh, tên là Tố Vấn, Haas tiên sinh rất ít khi mang nó lên sân khấu cùng, hôm nay chúng ta thực sự được lời rồi!”

Đúng nha, đó là chó trắng không sai, Trương Huyền cười tự giễu, tuy rằng gần đây tình trạng tinh thần cậu có vấn đề, nhưng sói với chó vẫn phân biệt được, hơn nữa trên người con chó trắng kia không có yêu khí.

Có lẽ suy nghĩ nhiều về chuyện của sư phụ, vừa nhìn thấy động vật thuộc họ chó màu trắng, cậu sẽ liên tưởng đến đi.

Trương Huyền trong lòng tự an ủi mình như vậy, nhưng tâm tư bị nhiễu loạn, làm thế nào cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, trên sân khấu trong nháy mắt đã có mười mấy người mẫu đi qua, đều bị cậu bỏ qua, đến khi Đinh Hứa Hồng đi ra, Chung Khôi nhắc cậu nhìn lên, cậu mới kéo suy nghĩ trở về.

Trang phục của Đinh Hứa Hồng chói lọi, đi đi lại lại thay đổi mấy bộ thời trang, cuối cùng là một bộ trang phục dạ hội màu đỏ thẫm, mặc lên cơ thể cao gầy của cô, vạt dưới theo bước catwalk khẽ khàng lay động, duyên dáng lại không mất đi vẻ đoan trang, Trương Huyền lại nhíu mày, cậu cảm thấy sinh khí trên người Đinh Hứa Hồng yếu hơn, tuy rằng cả người cô ta thoạt nhìn có phong thái tỏa sáng đến vậy.

Cảm giác mâu thuẫn, Trương Huyền trong nhất thời không có cách nào nghĩ thông được, lấy điện thoại ra gọi cho Hamburger, qua rất lâu mới kết nối được, cậu nhịn không được hỏi: “Làm sao không nhận điện thoại?”

“Thú cưng cũng rất bận rộn đó, lẽ nào ngươi muốn ta quang minh chính đại nói chuyện điện thoại trước mặt chủ nhân à?”

Trong tiếng nói châm chọc của Hamburger, Trương Huyền nghe đầu dây đối diện thỉnh thoảng truyền đến đủ loại tiếng va chạm kỳ quái, còn kèm theo tiếng kêu chói tai, cậu nói: “Ngươi đang chơi Angry bird một mình à? Khẩn trương tới bảo vệ Đinh Hứa Hồng mau, cô ta có khả năng gặp nguy hiểm.”

“Hiện tại nguy hiểm ta đang gặp còn lớn hơn.” Hamburger nhìn chằm chằm quỷ hồn đang đợi cơ hội công kích về phía mình trong bóng tối trước mặt, nói: “Ta bị một ít tiểu quỷ quấn lấy, ngươi đang ở sân khấu kịch phải không? Nơi này rất cổ quái, ngươi vẫn nên mau chóng rời đi thì tốt hơn.”

Vừa rồi nó theo lời dặn dò của Trương Huyền, lén chuồn khỏi lồng ra ngoài, chuẩn bị đi bảo vệ Đinh Hứa Hồng, ai ngờ giữa đường bị một đám quỷ quái dẫn vào trong mê cung của sân khấu kịch, ở đây bốn bề đều là tử lộ, nó vừa trải qua một trận chiến đấu, tạm thời nghỉ ngơi, mới tranh thủ nhận điện thoại của Trương Huyền.

Nghe nói nó ở bên kia xảy ra chuyện, Trương Huyền thu lại cười đùa, hỏi: “Bây giờ ngươi đang ở đâu?”

Đáp lại cậu là tiếng đánh nhau kịch liệt, không bao lâu sau điện thoại ngắt kết nối, lúc này fashion show cũng đã kết thúc, cuối cùng là người của ban tổ chức đọc diễn văn cảm tạ, Trương Huyền không ở lại nữa, kéo Chung Khôi, ý bảo y theo mình rời đi, hai người đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước chưa được bao xa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng ầm vang thật lớn.

Trương Huyền quay đầu lại, liền thấy trên sân khấu tản ra một mạt màu đỏ, nói chính xác, là thân thể phụ nữ được bao phủ trong màu đỏ, dàn khung treo đèn trên sân khấu theo sự rơi xuống của cô ta, đung đưa dữ dội, sắc mặt của mọi người trên sân khấu cũng bị đung đưa lúc sáng lúc tối, cách quá xa, khán giả ngồi phía trước lại vì bất ngờ mà đều đứng hết lên, Trương Huyền không nhìn rõ người phụ nữ bị rơi xuống là ai, nhưng có dự cảm xấu, quay người nhanh chóng chạy về phía sân khấu.

Chung Khôi không biết xảy ra chuyện gì, theo phía sau Trương Huyền chạy lên sân khấu, đẩy đám người ngây như phỗng ở xung quanh ra, đã thấy chất lỏng đặc sệt bắn tung tóe đầy đất trên sân khấu, sự tình xảy ra quá nhanh, vẫn chưa có người nào làm biện pháp cấp cứu, mặc cho Đinh Hứa Hồng nằm lẳng lặng trên mặt đất, máu từ trong tai, sau đầu cô ta từ từ chảy xuống, tràn ra bốn phía.

“Mau gọi xe cấp cứu!”

Tiếng gào to phá vỡ không gian yên tĩnh, mọi người lấy lại tinh thần, nhất thời tiếng hét cùng tiếng va chạm lùi lại vang lên thành một đoàn, một cô người mẫu đứng ở trên cùng, cũng là người cách chỗ Đinh Hứa Hồng rơi xuống gần nhất, trên mặt bắn vài vệt máu, cô ta theo bản năng đưa tay lau một cái, sau khi phát hiện là máu, hai mắt trợn lên hôn mê bất tỉnh, mấy cô gái thần kinh yếu cũng bủn rủn chân ngã xuống đất, trong hội trường một đám lộn xộn, không phân rõ ai là người chết, ai chỉ là ngất đi.

Trương Huyền chống lan can, thả người nhảy lên sân khấu, Chung Khôi nhảy hai cái không qua được, đành phải vòng một vòng lớn, từ phía sau chạy tới, lúc này Trương Huyền đã đến phía trước Đinh Hứa Hồng, sau khi ngồi xuống kiểm tra, lại ngửa đầu nhìn phía trên, nhìn từ dụng cụ chiếu sáng vẫn còn đang lay động, chắc là cô ta ngã xuống từ khung sắt lắp đèn, đó là thiết bị đèn màu dùng để phối màu cho không khí của sân khấu, chỗ cao nhất của khung sắt cao bằng ba tầng lầu, nếu ngã đầu hướng xuống dưới, vậy rất khó sống được.

Phía sau đầu Đinh Hứa Hồng chạm đất, vẻ mặt cũng rất bình thản, song bộ trang phục dạ hội đỏ thẫm xinh đẹp mặc trên người cô lúc này, lại lộ ra một loại khí tức bất thường, tà váy hơi bẩn, cuộn bên chân, lộ ra chân trần không có huyết sắc, trên mắt cá hai chân buộc một vòng chỉ hồng, Trương Huyền tìm mạch đập của cô ta, thấy trên ngón út cô ta cũng buộc một vòng chỉ hồng giống như trên mắt cá chân, có điều đã không còn mạch đập.

Cậu mở tay của nữ nhân ra, phát hiện vòng chỉ hồng không có nút thắt, giống như một chiếc nhẫn, thít chặt vào gốc ngón tay cô, lại nhìn tay phải, ấn ký màu đen trên ngón út cũng đã biến mất, phía trên lại chưa từng đeo gì.

“Chị Hồng?”

Phía sau truyền đến tiếng gọi run rẩy, Chung Khôi chạy vội tới, giống như vẫn chưa thể tin được sự thật trước mắt, ánh mắt hơi dại ra, rất nhanh đã ửng đỏ, muốn xông tới gần hơn, Trương Huyền vội vàng ngăn y lại, nói: “Đừng nhìn.”

“Chị ấy vì sao lại chết? Là ai giết chị ấy?” Chung Khôi nói năng lộn xộn nhìn bốn phía, thấy giám đốc Lưu đứng ở gần đấy, lập tức xông tới, nắm vai ông ta, gào lên: “Có lẽ hung thủ vẫn chưa chạy ra ngoài, mau cho người phong tỏa hiện trường!”

“Rồi, đã cho người phong tỏa rồi.”

Giám đốc Lưu bị một màn trước mắt này dọa sợ đến tái mét cả mặt, Chung Khôi dùng lực mạnh lắc làm ông ta có chút lả đi, trả lời cũng uể oải, Chung Khôi tức giận, cố sức đẩy ông ta một cái, ông ta bị đẩy lảo đảo vài bước, vừa vặn ngã xuống bên cạnh Đinh Hứa Hồng.

Dường như cảm giác được ông ta tới gần, thi thể người phụ nữ thình lình mở hai mắt ra, trong mắt lại không có con ngươi, chỉ còn lòng trắng hung tợn nhìn về phía ông ta, giám đốc Lưu sợ hãi hú lên một tiếng quái dị, ngã nhào về phía sau, Trương Huyền thấy được hiện tượng kỳ quái này, vội vàng chạy lên trước, liền thấy hai tia hàn quang bắn ra từ trong mắt thi thể, cuộn về phía giám đốc Lưu, cậu lập tức đưa tay chặn lại, hai ngón tay bắt quyết kim quang, ngăn tia hàn quang kia lại, ép nó quay lại mắt thi thể, đồng thời ngón giữa cong lại, đặt khớp ngón tay lên giữa hai hàng lông mày cô ta, dùng kết tự quyết phong ấn sát khí trước khi chết của cô ta lại.

“Chị Hồng…” Chung Khôi đỏ mắt tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Thực sự không cứu được nữa?”

Trương Huyền nhìn y, lại nhìn giám đốc Lưu bị dọa sợ đến nỗi ngã lăn ra đất ngất xỉu, đứng lên, lạnh lùng nói: “Nén bi thương.”

Lúc này nhân viên cấp cứu nhận được liên lạc vội vã chạy tới, Trương Huyền lùi lại, chạy tới hậu trường, Chung Khôi do dự một chút, cũng đuổi theo, hai người một trước một sau theo lối đi rẽ vài khúc quanh, đi tới cửa thông lên khung sắt vuông trên sân khấu, bên ngoài cửa sắt không khóa, nhưng phía trên treo biển cảnh báo màu đỏ nguy hiểm cấm vào.

Trương Huyền mở cửa, theo thang sắt đi lên, thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi lại, Chung Khôi theo phía sau cậu, khi leo lên khung thì dưới chân truyền đến tiếng kẽo kẹt khe khẽ, hai người trèo lên cầu thang không bao lâu, đã tới khoảng không phía trên sân khấu.

Nhờ vào ánh sáng đèn, Trương Huyền thấy trên thang có nhiều chỗ bụi bị quệt đi, chắc là Đinh Hứa Hồng bò lên khung sắt đã cọ phải, từ phía trên nhìn xuống, tình trạng sân khấu phía dưới vẫn là một mảnh hỗn loạn, toàn bộ sân khấu rất yên tĩnh hoặc có lẽ là người chết, lặng lẽ nằm trên mặt đất chờ đợi số mệnh kế tiếp.

“Vĩ giới!”

Trương Huyền quay đầu, thấy Chung Khôi chỉ vào một khe hở chỗ giao nhau trên khung đỡ dưới thang sắt kêu lên, chiếc vĩ giới Đinh Hứa Hồng lấy lại từ y đang mắc ở giữa.

Chỗ giao nhau cách bọn họ hơi xa, xem ra lúc Đinh Hứa Hồng đi qua chỗ này không cẩn thận làm mất vĩ giới, cô ta không lấy lại được, đành phải tạm thời bỏ lại, thảo nào trên ngón út tay phải không có thứ gì.

Chung Khôi một tay nắm khung sắt, thò người ra lấy, nhưng chỉ có thể gắng gượng với tới, y không từ bỏ, muốn rướn người thêm chút nữa, bỗng nhiên thấy trong bóng tối một đôi con ngươi đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm mình, y cả kinh, thân thể nhất thời mất đi cân bằng, cắm đầu ngã xuống phía dưới, may là Trương Huyền đúng lúc kéo y lại, nhưng vĩ giới lại bị đụng phải, theo khung sắt rơi xuống, Trương Huyền chỉ nghe thấy tiếng leng keng vang lại, nhưng không biết vĩ giới rơi vào chỗ nào.

“Làm sao bây giờ?” Chung Khôi ngẩng đầu, bối rối nhìn cậu, hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm bản thân vừa mới trải qua.

Trương Huyền liếc mắt, cậu sao mà biết nên làm cái gì bây giờ? Ở đây cao lại tối như vậy, muốn tìm một cái nhẫn bạc nhỏ căn bản là mò kim đáy biển, vừa rồi đột nhiên xuất hiện du hồn cậu cũng nhìn thấy, ở đây rất âm, nếu như Chung Khôi lại rơi một lần nữa, cậu cũng không dám đảm bảo có thể kịp thời túm được y hay không, cậu nghĩ chẳng ai mong muốn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại được nhìn thấy nhiều hơn một cỗ thi thể.

Cậu ra dấu tay với Chung Khôi, ý bảo đi khỏi đây trước đã, xa xa truyền đến tiếng gió âm lệ, du hồn mắt đỏ kia lập tức chạy mất, giếng trời phía trên cũng có mấy quỷ ảnh, giống như đang bị truy đuổi, trốn cực nhanh, không bao lâu, liền thấy một con chim ưng màu đen to lớn từ đằng xa như một mũi tên đang phóng tới, vẫy đôi cánh rộng lớn, ở giữa không trung quét một vòng cung đẹp đẽ, sau khi phát hiện ra bọn họ, nhanh chóng đến gần.

“Chim ưng thật đẹp.” Nhìn thấy nguyên thần của Hamburger, Chung Khôi thất thanh khen ngợi.

Chim ưng màu đen mạnh mẽ, khi tới gần mang theo lệ phong âm lãnh, khiến nó với thân phận vua của loài chim bộc lộ hết không sót chút gì toàn bộ lệ khí ngạo mạn, nó rất tò mò về Chung Khôi, chủ động đứng trước mặt y, Chung Khôi cho rằng đây là nó đang bày tỏ tình hữu nghị với mình, đưa tay muốn sờ lông nó, ai ngờ cái mỏ vàng nhạt mổ tới, nếu không phải y tránh nhanh, trên mu bàn tay đã thêm một lỗ thủng đầy máu rồi.

Trương Huyền ngửi thấy huyết khí trên người âm ưng, xem ra trước khi nó tới đã ăn no nê rồi, thấy nó nhìn Chung Khôi chằm chằm, trong mắt lóe lên dục vọng tham lam đối với thức ăn ngon, lập tức đưa tay nắm cổ nó ném qua một bên, quát lên: “Cái này không thể động vào.”

Âm ưng vừa ăn no, tâm tình khá tốt, không để ý đến Trương Huyền vô lễ, nhìn ngó xung quanh, nói: “Ở đây sao lại nhiều người thế? Nữ nhân kia chết rồi à? Thảo nào lúc trước nhìn nguyên thần của cô ta mỏng manh, thì ra là muốn tự sát.”

Trương Huyền giật mình, Chung Khôi vội vàng hỏi: “Chị Hồng rất tốt tại sao lại muốn tự sát? Lẽ nào chị ấy không phải bị người đẩy xuống từ chỗ này?”

Hamburger quay đầu đi, hiển nhiên đối với vấn đề ngu xuẩn, nó lười đáp lại, Trương Huyền cũng cảm thấy chỗ này không phải là nơi tốt để nói chuyện, kéo kéo Chung Khôi, nói: “Đi xuống trước rồi nói, đợi thêm nữa, tội danh tình nghi giết người sẽ rơi xuống đầu chúng ta.”

“Cái nhẫn kia…”

“Để nó đi tìm.” Trương Huyền cho Hamburger một cái búng tay, nói: “Vĩ giới của Đinh Hứa Hồng rơi ở trên khung sắt, ngươi tìm xem, sau khi lấy được thì đi tìm ta.”

“Ngươi bán ta đi, còn muốn sai khiến ta làm việc cho ngươi?” Hắc ưng rất bực dọc mài móng vuốt lên khung sắt, cũng rất muốn tiện thể cho cái thằng cha không vừa mắt này một cái.

“Giữa hai việc này có mối liên hệ nhân quả gì sao?” Trương Huyền nhìn nó một cách kỳ quái, giống như không thể hiểu nổi tư duy của loài chim, cậu mang Chung Khôi đi xuống thang sắt, nửa đường lại quay đầu, giao phó: “Thuận tiện xem xem hồn phách Đinh Hứa Hồng có bị quỷ sai mang đi không, đều là bạn đồng liêu của ngươi, hẳn là rất dễ nói chuyện.”

Âm ưng bực mình, quạt cánh trên không trung vòng vo vài vòng, mới nghẹn ra hai chữ ─ “Khốn kiếp!”

Hai người xuống khỏi khung sắt, sau khi đi khỏi, phát hiện nhân viên làm việc hậu trường túm năm tụm ba cùng một chỗ, dường như vẫn còn trong tình trạng khẩn trương, thấy bọn họ, đều ném ánh mắt khó hiểu tới, tình cảnh này Trương Huyền gặp nhiều rồi, mắt không nhìn ngang, bạo dạn đi về phía trước, khi đi ngang qua cửa vào sân khấu, cậu nhìn thoáng qua vào trong, bên trong còn có rất nhiều người đang vây quanh, Chung Khôi dừng bước lại, cảm thấy khí tức y bất ổn, Trương Huyền thở dài, đứng lại.

“Con người thoáng một cái mà đã ra đi như vậy.”

Chung Khôi thương cảm nhìn sân khấu bị đám người vây quanh, sinh mệnh đang sống sờ sờ cứ thế mà biến mất trong nháy mắt, tàn nhẫn đến mức khiến y muốn khóc, nhưng lại không khóc được.

Trương Huyền sẽ không an ủi người khác, cậu vốn nhìn ra số mệnh của Đinh Hứa Hồng rất tệ, cho nên mới phái Hamburger bảo vệ cô, nhưng không ngờ cô ta lại tự sát, chết kiểu này, thì dù bên người có thần hộ mệnh giỏi hơn nữa cũng vô ích, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sắp đến giờ tới tiệm nail, thấy bộ dạng này của Chung Khôi, đang muốn thay đổi kế hoạch, để y lại, tự mình đi, bên người có mùi hương thoang thoảng bay đến, Haas dắt cún cưng của hắn từ bên cạnh đi tới.

Sự việc đột nhiên phát sinh ngoài ý muốn không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến Haas, chỉ là trên mặt thiếu đi nét cười, nhưng cái này cũng chỉ theo lễ nghĩa, là sự tôn trọng người đã khuất, chứ không phải là thương cảm.

Cùng với việc hắn tới gần, tâm Trương Huyền lập tức căng thẳng, ánh mắt chuyển từ trên người hắn xuống cún cưng của hắn dưới chân, con chó trắng không dùng vòng đeo cổ, nhưng nó rất hiền lành, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh chủ nhân, cảm thấy Trương Huyền nhìn chăm chú, con chó trắng ngẩng đầu lên, con ngươi xanh biếc trong vắt, quả thực rất giống con sói trắng cậu từng gặp nhiều năm trước kia, nhưng trên người nó không có yêu khí, một chút xíu cũng không.

Cho nên, vẫn là bản thân suy nghĩ nhiều chăng?

“Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Tiếng nói trong trẻo kéo đường nhìn của Trương Huyền quay lại người Haas, nếu đã biết tiệm nail có vấn đề, Haas xuất hiện ở chỗ này có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên, nhưng kỳ quái là, khí tràng hắn rất trong sáng, tính tình tùy ý cởi mở, khiến người khác nhịn không được sinh lòng thiện cảm.

Haas không vạch trần vừa rồi Trương Huyền chụp ảnh mình, Trương Huyền cũng làm như không biết, bất luận nói thế nào, ý thức bảo vệ bản thân trời sinh khiến cậu nảy sinh cảnh giác đối với người này, hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh muốn rời khỏi đây?”

“Xảy ra chuyện như vậy, tôi rất lấy làm tiếc.” Haas rất thành thạo nói lời xã giao: “Nhưng chuyện tiếp theo nên giao cho cảnh sát xử lý, chúng ta ở lại cũng không thể giúp được việc gì.”

“Biết đâu vị tiểu thư kia là bị giết, kẻ tình nghi vẫn còn ở trong hội trường.”

Trương Huyền trong lời nói có chứa châm, Haas lại không thèm để ý, mỉm cười nói: “Cậu nói như vậy, là cũng coi tôi trở thành một trong những kẻ tình nghi?”

“Này thật không có, chỉ là với tư cách người đứng ra tổ chức, sau khi xảy ra chuyện, Haas tiên sinh cứ như vậy rời đi, chắc có vẻ hơi quá đáng.”

“Chuyện như vậy nghĩ thông suốt là được rồi, ở lại chưa chắc là bởi vì lo lắng cho người chết, rời đi, cũng không nhất định là không để ý.” Haas nhìn thoáng qua Chung Khôi còn đang đắm chìm trong thương cảm, bình tĩnh nói: “Sinh mệnh là thứ rất nhỏ bé, ra khỏi cửa bị xe đâm, có thể sẽ chết, thế nhưng rất nhiều thời điểm, mọi người lại xem nó rất quan trọng, coi nó thành sự tồn tại duy nhất, quá nhỏ bé rồi lại quá quan trọng, thực sự là mâu thuẫn đến nỗi khiến người khác không biết làm thế nào, cho nên, hà tất cho mình áp lực lớn như vậy? Mọi việc dựa vài trái tim mà làm là được rồi không phải sao?”

Lời nói nhàn nhạt nhẹ nhàng, nghe vào tai Trương Huyền, lại giống như cú đánh nặng nề, trong lòng bị chấn động, không thể khống chế mà dữ dội nảy lên, dường như cảm giác vẫn luôn ứ đọng được thông suốt, giống như được giác ngộ, khiến cậu đột nhiên phát hiện ra mình cứ mãi ở nguyên một chỗ tự tìm phiền não là ngu xuẩn cỡ nào.

Trái tim đang cổ động mãnh liệt, vì vừa mới hiểu rõ sự thực, cậu đã quên mục đích ban đầu nói chuyện phiếm với Haas, nhấc chân nhanh chóng chạy ra phía ngoài, Chung Khôi không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng nói cáo từ với Haas, cũng chạy theo ra, nhìn bóng lưng bọn họ biến mất ở cửa, Haas cười cười, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ cún cưng, nói: “Những người này đều rất ngốc đúng không? Còn không bằng ngươi đâu Tố Vấn.”

Trương Huyền một hơi lao ra khỏi sân khấu kịch, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Nhiếp Hành Phong, nhưng tiếng chuông reo rất lâu cũng không có ai nghe máy, cậu còn muốn thử lại, Chung Khôi từ phía sau đuổi tới, hỏi: “Làm sao vậy? Anh đột nhiên chạy ra, có phải phát hiện ra bí mật gì không?”

“Không, tôi chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi.”

Muốn gọi cho Nhiếp Hành Phong, chính miệng nói với anh lời xin lỗi, vì thời gian này cậu khiến đối phương bị tổn thương, Haas nói đúng, cậu đem nhiều chuyện nghĩ quá nghiêm trọng, bởi vì quá để ý mà suy tính thiệt hơn, không ngừng gia tăng áp lực cho bản thân cùng Nhiếp Hành Phong.

Trương Huyền đưa tay lên, trong bóng tối lặng lẽ nhìn chăm chú chiếc vĩ giới kia, không phải cậu không cảm thấy vĩ giới quái lạ, nhưng lại cố ý né tránh, kỳ thực có gì phải sợ chứ, cậu thân là Hải thần ngang ngược tàn nhẫn thậm chí vô tình, Nhiếp Hành Phong hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, ở trước mặt người yêu như thế, bất cứ mặt ngụy trang nào cũng là không cần thiết, cho dù sư phụ là do cậu giết, cùng lắm thì phần tội lỗi này cậu gánh chịu là được rồi, còn có thể làm thế nào đây?

“…Nhưng anh ấy lại không nghe điện thoại của tôi.” Giờ đây đã cảm nhận được tâm tình khi Nhiếp Hành Phong lúc nào cũng không gọi được điện thoại cho cậu, Trương Huyền tự giễu nói.

Chung Khôi không biết chuyện của bọn họ, cũng không biết nên nói gì, Trương Huyền lấy lại tinh thần, bước nhanh xuống bậc thang, chạy về phía bãi đỗ xe, Chung Khôi đuổi theo, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Tiệm nail.” Trương Huyền lên xe, thấy Chung Khôi cũng đi theo ngồi xuống chỗ bên cạnh tài xế, cậu nói: “Bạn của cậu mới xảy ra chuyện, cậu vẫn nên ở lại thì tốt hơn.”

“Ở lại, tôi thì có thể làm gì chứ?”

Cái chết tới quá nhanh, Chung Khôi có chút hoang mang, Đinh Hứa Hồng coi như là người thân nhất của y, đối với cái chết của cô, y nên hoảng loạn cùng thương tâm, nhưng hiện tại y cảm thấy ngỡ ngàng nhiều hơn, nhớ tới lời nói của Haas, tâm trạng y dần dần bình tĩnh lại, nói: “Chí ít tôi đi theo anh, còn có thể giúp anh.”

Trương Huyền không nói thêm nữa, khởi động xe lái ra ngoài, xa xa còi cảnh sát dần dần chạy tới gần, Trương Huyền lái xe vào làn, đồng thời một chiếc xe cảnh sát từ đối diện rẽ vào, hai chiếc xe lướt qua nhau, cậu thấy cửa sổ xe chỗ kế bên tài xế mở ra, bên trong là một vị hình cảnh trẻ tuổi đang ngồi, hình cảnh làn da trắng sáng, một đôi mắt phượng dài mảnh, khiến hắn thoạt nhìn rất thanh tú, lúc Trương Huyền chú ý tới hắn, hắn cũng nhìn thấy Trương Huyền, bốn mắt nhìn nhau, nam nhân mỉm cười, giống như bạn cũ giơ tay về phía cậu.

Chung Khôi nhìn thấy, hỏi: “Bạn anh à?”

“Không quen.” Trương Huyền mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không làm bạn với quỷ.”

Nói cách khác nam nhân kia không phải là người?

Cái đáp án này quá đáng sợ, Chung Khôi run một cái, nhưng nghĩ đến nếu như một con chim ưng cũng có thể nói chuyện, vậy thì hình cảnh là quỷ cũng không phải chuyện kỳ quái gì, thở dài, nói: “Nếu như trên đời có quỷ cũng không tệ, như vậy tôi có thể gặp lại chị Hồng.”

Trương Huyền quét mắt nhìn y một cái, tâm tình lưu luyến thế này là không nên nhất, lưu giữ càng nhiều tình cảm, phải trả lại càng nhiều, đến cuối cùng muốn thuận lợi luân hồi cũng không thể.

“Không phải cậu có bệnh say máu à?” Cậu cố ý hỏi: “Sao vừa rồi không ngất xỉu?”

“A?…A a!”

Được nhắc nhở, bản năng bị áp chế trong tiềm thức của Chung Khôi lập tức sống lại, hai mắt trợn một cái bất tỉnh, Trương Huyền không gọi y, chỉ liếc đồng hồ đeo tay.

“Cậu có thể ngất bốn mươi phút.” Nhìn đường phía trước, cậu rất bình tĩnh nói.

Đến trung tâm thương mại, Trương Huyền tùy tiện tìm vị trí để đỗ xe, cầm ba lô xuống xe, thấy Chung Khôi vẫn chưa tỉnh, liền chuyển sang chỗ bên cạnh tài xế, mở cửa ra, từ túi bên cạnh ba lô rút dao găm ra, vỗ hai cái lên mặt y, hỏi: “Bây giờ cậu cùng tôi đi lên, hay để tôi lấy máu đây?”

Lạnh lẽo của sắt thép truyền tới Chung Khôi, trong hoảng hốt nghe thấy Trương Huyền nói muốn lấy máu, y lập tức mở mắt, nhảy xuống xe, vừa tỉnh lại, y còn hơi mơ hồ, nhìn hai bên một chút, nói: “Đây hình như không phải trung tâm thương mại?”

“Là cửa sau, chẳng lẽ cậu muốn quang minh chính đại đi vào bằng cửa trước sao?”

Trương Huyền đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng treo trên đỉnh đầu, lộ ra hơn nửa đường cung tròn, ánh trăng rất sáng, khiến cậu ngay cả đèn pin cũng không cần, đi tới trước cửa cao ốc, thấy phía trên đặt camera theo dõi, cậu dùng tác hồn ti đẩy ống kính sang một phía khác, trên cửa sau lắp khóa mật mã, cậu trước tiên lấy thẻ từ dự phòng cho vào, lại ấn phím trên bàn số một hồi, chợt nghe cạch một tiếng, cửa mở.

Chung Khôi ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, vừa khen ngợi thủ pháp mở khóa cao siêu của Trương Huyền, vừa có chút khó hiểu, theo cậu đi vào, hỏi: “Sao anh không dùng pháp thuật mở khóa?”

Trương Huyền trừng mắt liếc y, thật không thức thời, nếu pháp thuật của cậu cao siêu đến trình độ đó, còn cần phiền toái như vậy sao?

“Để không kinh động đến người bên trong.” Cậu mặt không đổi sắc nói.

Để đề phòng bị bảo vệ phát hiện, Trương Huyền không đi thang máy, mà rẽ vào cầu thang leo lên từng tầng, cũng may tầng trệt không cao lắm, sau khi vòng bảy, tám vòng, bọn họ đi tới tầng cao nhất, không gian yên tĩnh, chỉ để lại đèn trong góc để đảm bảo an toàn đường đi, Trương Huyền mang Chung Khôi tránh ống kính của camera theo dõi, nép vào bên tường đi qua, dừng lại giữa tiệm nail và Trường Thanh Quán.

Chung Khôi thấy cậu bất động, liền đi tới trước cửa kính của tiệm nail, kề sát vào cửa nhìn vào trong, hỏi: “Phải làm sao để đi vào?”

“Trước khi đi vào trong đó, tôi muốn xem bên này trước.”

Trương Huyền tới Trường Thanh Quán, phía trước chỉ là cửa khóa bình thường, so với khóa điện tử ở lầu dưới thì dễ mở hơn nhiều, cậu mở cửa, chờ Chung Khôi vào xong, đóng cửa lại một lần nữa, bật đèn pin.

Trường Thanh Quán là cửa tiệm được cho thuê, tiệm cũng không lớn lắm, đối diện cửa là đường hành lang, đi qua hành lang là tới phòng ngăn, chia ra phòng làm việc và phòng nghỉ, bên trong bày biện đơn giản, ngoại trừ đống sách vở dịch học chất trên bàn làm việc, không có đồ trang trí nào khác, trong không khí phảng phất sát khí, cảm thấy được khí tức quen thuộc, tim Trương Huyền chợt nảy lên.

Cỗ khí tức chính trực lẫm liệt này chẳng phải vốn là của Nhiếp Hành Phong thân là thần sát phạt hay sao?

Tim bởi vì phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn này mà đập thình thịch liên hồi, lại nghĩ tới khí tức ở nhà cũ, tâm tư Trương Huyền có chút loạn, cậu hít sâu một hơi, để giữ cho mình được tỉnh táo, mở máy vi tính trước mặt, máy vi tính khởi động, đồng thời trong đầu cậu cũng đang nhanh chóng nghĩ ngợi, loại sát khí đặc biệt này chỉ có thần mới có, tinh quái cấp thấp không thể phỏng chế ra được, nhưng chủ tịch cũng không thể nào là Phó Yên Văn.

─ Cũng không nhất định là Phó Yên Văn mới có thể lưu lại sát khí, nếu như một người thường tới, cũng sẽ để lại khí tức thuộc về hắn…

Máy vi tính phát ra tiếng bíp, là âm thanh yêu cầu nhập mật khẩu, Trương Huyền vội vàng lắc lắc đầu, đem những suy đoán không có khả năng ném ra khỏi não, đưa tay ấn mấy cái lên bàn phím, giải trừ mật khẩu kiểm soát, tiến vào hệ thống, Chung Khôi ở bên cạnh nhìn ngón tay cậu lướt như bay, rất nhanh đã tra ra tài liệu của Phó Yên Văn, sau khi tìm kiếm một phen, tìm được danh sách khách hàng tư vấn ở chỗ này, lấy đĩa mang bên người ra, sao lại một bản, một loạt động tác làm đến lưu loát đẹp đẽ, khiến y nhìn mà hết hồn.

“Đây là phạm tội thì phải?” Y lắp bắp hỏi.

“Trong những việc tôi làm, việc không phạm tội chẳng nhiều lắm.”

Trương Huyền sao toàn bộ tư liệu xong, tắt máy vi tính, lại khôi phục nguyên tình trạng lộn xộn của chỗ ấy, ngẩng đầu nháy mắt với Chung Khôi, ý bảo y có thể rời khỏi rồi.

Hai người theo đường cũ trở về, Chung Khôi không có kinh nghiệm, sau khi tới cửa, trực tiếp vặn chốt cửa đi ra ngoài, Trương Huyền chưa kịp ngăn cản, chợt nghe từ phía sau cậu phát ra tiếng gọi khẽ “này”, trong bóng tối mấy bảo vệ tuần tra dùng đèn pin rọi tới, Trương Huyền vội vàng đóng cửa lại, chỉ chừa một kẽ hở, ở bên trong nhỏ giọng dặn dò: “Đừng nói chuyện, chớ lộn xộn.”

“…”

Đối mặt với mệnh lệnh như vậy, Chung Khôi đột nhiên không biết nên nói gì, nhìn bảo vệ tuần tra ở phía xa, y rất muốn hỏi ─ Cái cách làm lấy vải thưa che mắt thánh này chẳng phải tâm thần hơn bất cứ ai khác hay sao?

Cũng may bảo vệ tạm thời không chú ý tới Chung Khôi, đèn pin quét về những chỗ khác, Chung Khôi thấy bên cạnh có mấy cây xanh cỡ lớn dùng để trang trí, vội vàng thừa cơ chạy tới, ai ngờ y mới chạy được một nửa, bảo vệ liền xoay người, đèn pin cầm trong tay chiếu tới, vừa vặn chiếu vào giữa người y, Chung Khôi lại càng hoảng sợ, giống như trúng thuật định thân, nhất thời đứng im tại chỗ.

Bảo vệ quay đèn pin về phía y đi tới, đời này Chung Khôi chưa từng làm chuyện xấu, bây giờ hoàn toàn bị túm, thấy bảo vệ cao to vạm vỡ, bên hông hắn còn có côn cảnh sát, ý nghĩ muốn chạy trốn vừa mới lóe lên của Chung Khôi nhất thời biến mất, hai tay giơ lên, tỏ ý mình không có tính công kích, lại làm ra khuôn mặt tươi cười vô hại với cả người lẫn vật, nói: “Tôi là nhân viên của tiệm nail, quên mất đồ, tới lấy, tôi chưa làm gì cả, tôi là người tốt…”

Bảo vệ không vì lời giải thích của y mà dừng lại, ngược lại bước nhanh hơn, thấy bảo vệ đưa tay cầm côn cảnh sát lên, Chung Khôi khẩn trương toát cả mồ hôi trán, nuốt nước bọt, cái khó ló cái khôn, nói tiếp: “Vừa rồi tôi nói sai rồi, kỳ thực tôi ngủ nướng quên đóng cửa tiệm, rút cuộc trung tâm thương mại đóng cửa cũng không biết, nên tôi định ở lại chỗ này… chịu đựng… một đêm…”

Lời nói sau cùng, âm cuối vô ý thức kéo dài, bởi vì người nói chuyện ở bên lề của cơn hoảng hốt rồi, Chung Khôi nhìn bảo vệ chạy tới trước mặt y, lại hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, đang muốn lùi về phía sau, liền thấy trước mắt nhoáng lên, bảo vệ xuyên qua cơ thể y đi tới.

Vì vậy lời nói của Chung Khôi cứ ngừng lại khô khốc như vậy, sau khi ngẩn ra mấy giây, lập tức cúi đầu nhìn cơ thể mình, không có bất cứ thứ gì không bình thường, lại xoay người nhìn bảo vệ, chỉ thấy bảo vệ đi tới chỗ cây xanh bên kia, dùng côn cảnh sát gạt một cái, không phát hiện được gì, liền xoay người, ngâm nga khúc nhạc rời khỏi.

Hết chương 6 – Quyển 2 – Thượng

 

Bình luận về bài viết này