RSS

XÁC SUẤT NGẪU NHIÊN – Phiên ngoại 2

09 Th1

PHIÊN NGOẠI 2: QUÀ TẶNG

(H 20+, cân nhắc trước khi đọc -.-)

Quan Phong không thích shopping, cậu vẫn luôn cho rằng đem thời gian quý báu tiêu tốn vào shopping là chuyện vô cùng lãng phí, cho nên cậu thường viết đồ cần mua ra một danh sách trước khi đi tới cửa hàng, sau đó chiếu theo danh sách lấy đồ cà thẻ là xong, đỡ tốn thời gian công việc, về phần giá cả, là thứ không cần phải để ý nhất.

Thế mà hiện tại cậu lại phải đẩy xe hàng đi tới đi lui trong siêu thị, chỉ vì Nghiêm Thiếu Khanh muốn mua bộ đồ dùng giặt tẩy hôm nay được giảm giá.

Sau khi vất vả tìm được bộ đồ dùng, Nghiêm Thiếu Khanh lại thấy mấy vật dụng khác được giảm giá, thế là rất nhiều đồ không cần thiết cứ từng món từng món được bỏ vào trong xe hàng như vậy, đang lượn trong siêu thị đến vòng thứ tư, khi thấy Nghiêm Thiếu Khanh lại bắt đầu chọn đèn huỳnh quang, Quan Phong rốt cuộc không nhịn được, dừng lại, hỏi: “Rốt cuộc anh tới siêu thị mua cái gì?”

“Cái gì rẻ thì mua cái đó, khó có khi người ta đại hạ giá, chúng ta thế nào cũng phải ủng hộ một chút chứ không phải sao?” Nghiêm Thiếu Khanh so sánh hai cái bóng đèn giá cả khác nhau trong tay, thuận miệng nói.

Nghiêm Thiếu Khanh trái ngược hoàn toàn với Quan Phong, mua đồ nhất định phải chọn lựa kỹ càng, thăm dò giá cả xung quanh, sau đó mặc cả từng đồng với người ta cả buổi, điểm này cùng với tính cách tùy tiện của hắn hoàn toàn khác biệt, Quan Phong cảm thấy đây chắc là liên quan đến hoàn cảnh gia đình hắn, Nghiêm Thiếu Khanh từ nhỏ đã quen với lối sống tiết kiệm, rất khó thay đổi, nên cậu chưa từng muốn ép Nghiêm Thiếu Khanh thay đổi, nhưng đây cũng không có nghĩa là cậu có thể tán đồng cách thức mua sắm này, thậm chí phối hợp, nhất là thời điểm cậu rất bận rộn.

“Nhưng bóng đèn nhà mình chưa hỏng mà.”

“Cái này gọi là lo trước khỏi họa, vạn nhất khi hỏng có thể thay mới ngay được.”

Quan Phong nhìn đồng hồ đeo tay, cậu vì để mua mấy cái thứ phòng khi cần đến này mà mất hơn một tiếng trong siêu thị, cậu nén giận nhắc nhở: “Thiếu Khanh, bên cạnh nhà mình cũng có cửa hàng tiện lợi.”

“Cửa hàng tiện lợi có đầy đủ thế này sao? Hơn nữa cho dù có, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều, dù sao cuối tuần không có việc gì, từ từ đi dạo đi.”

Thấy Nghiêm Thiếu Khanh còn đang chăm chú so sánh bóng đèn trong tay, hoàn toàn chẳng coi lời mình nói ra gì, Quan Phong có chút giận, hôm nay đúng là cuối tuần, nhưng không có nghĩa là cậu không có việc để làm, trong bộ phận của cậu có một vụ xảy ra sai sót, cấp dưới không làm được, cậu phải tiếp nhận thay, vừa rồi ở nhà làm được một nửa thì gặp phải vấn đề trở ngại, lúc cậu đang vì chưa biết phải giải quyết thế nào mà bực dọc thì đã bị Nghiêm Thiếu Khanh túm lấy cùng ra ngoài mua sắm, hơn nữa vòng một vòng đã mất một tiếng đồng hồ, hoàn toàn chẳng hỏi ý kiến cậu.

Đổi lại là lúc bình thường có lẽ Quan Phong cũng không cảm thấy sao cả, có điều bây giờ tâm tình cậu không tốt, Nghiêm Thiếu Khanh làm vậy chẳng khác nào tăng thêm nộ khí của cậu.

“Đồ chỉ chênh lệch mấy đồng, anh tùy tiện chọn một cái không được sao?” Tâm tình không tốt, giọng điệu của Quan Phong lộ ra một tia không vui, “Anh để mua đồ giảm giá mà tiêu tốn thời gian ở chỗ này, chẳng lẽ không phải là một kiểu lãng phí sao?”

Rốt cuộc cảm thấy được Quan Phong không vui, Nghiêm Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn cậu, vội vàng đặt bóng đèn đã chọn xong vào trong xe, lại rất ân cần nhận lấy xe hàng đẩy về phía trước, cười nói: “Đi đây đi đây, tôi đi trả tiền.”

Nghiêm Thiếu Khanh trả tiền, ra khỏi siêu thị, cho đồ vào cốp xe phía sau, Quan Phong đang muốn lên xe, bị hắn gọi lại, khóa cửa xe, chỉ chỉ trung tâm thương mại ở đối diện bên đường, nói: “Vào đó mua sắm đi, nghe nói chỗ đó vừa mở shop bán quần áo hàng ngày, thấy bảo không tệ.”

Còn muốn mua sắm? Nghĩ đến công việc còn chưa hoàn thành, Quan Phong hơi đau đầu, nói, “Lần sau đi, chỗ như thế cũng không giảm giá, lúc nào tới cũng được.”

“Đi xem một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian, biết đâu có quần áo em thích thì sao.” Nghiêm Thiếu Khanh hăng hái bừng bừng nói.

“Nếu như anh thích, anh cứ qua xem đi, em không có nhu cầu.”

Kỳ thực Quan Phong càng muốn nói Nghiêm Thiếu Khanh cũng không cần, trong tủ quần áo để đầy quần áo cậu mua cho Nghiêm Thiếu Khanh, giá cả mỗi một món đều không rẻ, căn bản không cần đặc biệt mua thêm nữa.

“Nhân vật chính là em, em không đi sao được?”

Nghiêm Thiếu Khanh kéo tay cậu qua, rất có ý muốn quyết định tất cả, lần này Quan Phong thực sự không nhịn được nữa, hất tay hắn ra, nói, “Em bề bộn nhiều việc, Thiếu Khanh, em còn có rất nhiều việc phải làm, nên là, hôm nay tới đây thôi được không? Thẻ tín dụng, thẻ Visa đều ở chỗ anh, anh muốn mua gì thì mua là được rồi, không cần chuyện gì cũng hỏi ý kiến em.”

Rất ít khi thấy Quan Phong tức giận, Nghiêm Thiếu Khanh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cứng lại.

Thấy vẻ mặt hắn thay đổi, Quan Phong cũng cảm thấy lời mình nói quá đáng, cậu hơi lúng túng, miễn cưỡng cười cười, nói,”Xin lỗi, không phải em muốn nóng nảy với anh, chỉ là công việc chồng chất, em có chút buồn phiền.”

“Tôi biết, nên tôi mới mang em đi ra ngoài, muốn cho em thư giãn một chút, có điều xem ra hoàn toàn phản tác dụng rồi.”

Quan Phong kinh ngạc nhìn Nghiêm Thiếu Khanh, chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra biểu tình ảo nảo vì làm hỏng mọi thứ, điều  này khiến Quan Phong càng cảm thấy mình phát cáu chẳng hề có lý do gì, muốn tìm đề tài để xoa dịu không khí ngột ngạt, Nghiêm Thiếu Khanh lại vỗ vỗ vai cậu nói, “Vậy em về trước làm việc đi, tôi một mình đi loanh quanh tiếp.”

“Thiếu Khanh…”

Nghiêm Thiếu Khanh ngăn lại lời Quan Phong, vẫy một chiếc taxi, bảo cậu lên xe, nói, “Nhưng đừng cố sức quá, mệt mỏi phát bệnh tôi lại phải chăm sóc em.”

Nghiêm Thiếu Khanh nói đùa, Quan Phong lại chẳng cười nổi, sau khi xe taxi khởi động, cậu quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Thiếu Khanh đi sang đường đối diện, nhìn bóng lưng của hắn, Quan Phong đột nhiên cảm thấy rất áy náy, mày nhăn lại, hối hận vì vừa rồi mình lỡ lời.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình và tập quán sinh hoạt khác nhau, sau khi cậu ở cùng với Nghiêm Thiếu Khanh thỉnh thoảng sẽ vì một vài việc nhỏ nhặt mà xảy ra va chạm, có lẽ đây là vấn đề mà mọi gia đình đều có, nhưng sau mỗi lần đấu khẩu, Quan Phong đều cảm thấy rất khó chịu.

Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ đã khiến cậu học được nhẫn nhịn, rất ít khi phát hỏa trước mặt người ngoài, nhưng đối tượng đổi thành Nghiêm Thiếu Khanh thì hoàn toàn khác, Quan Phong cảm thấy sau khi ở cùng với Nghiêm Thiếu Khanh, sức chịu đựng của mình càng ngày càng kém, rất nhiều khi buột miệng nói ra những lời không suy nghĩ, có lẽ bởi vì quá quen thuộc, nên đã quên che giấu, thậm chí cảm thấy không cần che giấu, nhưng sau mỗi lần nói xong cậu lại vì thế mà hối hận.

Xe dừng lại trước một đèn đỏ, ánh mắt Quan Phong lơ đãng lướt ra phía ngoài, bên đường có một tiệm bánh ngọt rất nhỏ, một đôi tình nhân đang ngồi trên ghế dài trước tiệm ăn bánh gạo nếp, nhìn trang phục bọn họ vẫn còn là học sinh trung học, một cái bánh gạo nếp hai người chia nhau ăn, cười đến vui vẻ, giống như trong khi chia sẻ bánh ngọt cũng là chia sẻ hạnh phúc với đối phương.

Tiếng lòng Quan Phong vô tình bị kích thích, khe khẽ run lên, một màn này cậu cũng không hề xa lạ, giấc mộng thật lâu trước kia của cậu cũng đơn giản như vậy, không cần cuộc sống quá xa hoa, chỉ cần có người cùng mình vượt qua khó khăn tạo dựng hạnh phúc thuộc về bọn họ, nhưng giờ đây giấc mộng của cậu đã được thực hiện, cậu lại không hề quý trọng, cậu thà rằng dùng thời gian làm việc, cũng không muốn tốn vài tiếng đồng hồ đi cùng với người thân, bởi vì tâm tình không tốt mà tùy ý giận cá chém thớt sang Nghiêm Thiếu Khanh, hoàn toàn không cam tâm đến cảm nhận của đối phương.

Nghĩ lại thái độ vừa rồi của mình, Quan Phong giận đến mức đấm lên đầu mình một cái, xem lại tất cả những gì cậu vừa mới nói, cậu sao có thể nói chuyện một cách tùy hứng như thế với Nghiêm Thiếu Khanh?

Tài xế bị động tác của Quan Phong dọa sợ, xuyên qua gương nhìn cậu, Quan Phong không để ý, nói: “Làm ơn quay lại.”

“Quay lại?” Tài xế không hiểu.

“Vâng, quay về trung tâm thương mại vừa rồi.”

Xe taxi ngoặt một vòng trước giao lộ, theo đường cũ quay lại cửa trung tâm thương mại, Quan Phong xuống xe, vội vã đi vào, cuối tuần, bên trong rất đông người, cũng may tiệm bán quần áo vừa khai trương, khá nổi bật, Quan Phong rất dễ dàng tìm thấy, xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp, thấy Nghiêm Thiếu Khanh cầm một bộ quần áo, đang nói chuyện với cô bán hàng, tay còn rất khoa trương ra dấu, nụ cười mang tính phục vụ của cô rõ ràng có chút cứng nhắc, dường như rất hoang mang với lời giải thích của hắn.

Người này lại đang làm cái gì vậy?

Quan Phong đi vào, sau khi đến gần liền nghe thấy Nghiêm Thiếu Khanh nói: “Cậu ấy thấp hơn tôi một chút, rất gầy, thích y phục đậm màu…”

Quan Phong cười, thì ra Nghiêm Thiếu Khanh nói cậu là nhân vật chính, là muốn mua quần áo cho cậu, thật là ngốc, ở cùng cậu lâu thế, ngay cả kích cỡ của cậu cũng không biết, chỉ biết miêu tả như vậy, thảo nào cô bán hàng khó xử.

“Bộ này không tệ.” Cậu đi tới nói.

Nghe thấy tiếng Quan Phong, Nghiêm Thiếu Khanh rất giật mình xoay người lại, Quan Phong sau khi chờ cô bán hàng rời đi, nhận lấy quần áo trong tay Nghiêm Thiếu Khanh, là bộ tây trang áo sơ mi màu xám tro, nhìn kích cỡ áo sơ mi cũng vừa người, có điều tây trang nhỏ hơn một số.

“Quần áo của em rất nhiều rồi, sao anh còn muốn mua cho em?” Cậu cười hỏi Nghiêm Thiếu Khanh.

“Toàn mặc quần áo em mua, nên cũng muốn mua cho em một bộ.” Nghiêm Thiếu Khanh trả lời xong, lại trợn to mắt nhìn cậu, “Không phải em về nhà à? Sao lại tới đây?”

“Ngay cả em mặc size bao nhiêu cũng không biết, em không đến sao được?”

Nghiêm Thiếu Khanh có chút ngượng ngùng, hắn đích thực suy nghĩ mọi chuyện không chu đáo, càng không cẩn thận tỉ mỉ như Quan Phong, đều nhớ rõ kích cỡ của người nhà, vốn tưởng chỉ cần tả thân cao béo gầy một chút, cô bán hàng có thể giúp mình chọn quần áo, ai ngờ giải thích cả buổi, đều không thông suốt được, nếu không phải Quan Phong quay lại, có lẽ hôm nay hắn không cách nào mua được.

“Chuyện vừa rồi, xin lỗi.” Quan Phong nhẹ giọng nói.

Nghiêm Thiếu Khanh sửng sốt, chỉ thấy Quan Phong rũ mi xuống, mang theo vài phần luống cuống, giống như trẻ con làm sai chuyện hi vọng được tha thứ, nhưng lại không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ làm cho mình khó chịu hơn, hắn cười vỗ vỗ vai Quan Phong, hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à?”

Trong mắt nam nhân hiện lên tươi cười tinh quái, hiển nhiên hoàn toàn không để chút ít tranh chấp vừa rồi ở trong lòng, điều này khiến tâm tình không thoải mái của Quan Phong buông lỏng xuống, cũng cười, xoay người đi lấy trang phục có cỡ vừa với mình, Nghiêm Thiếu Khanh đi theo sau cậu, nói: “Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ cái số đo này.”

“Không cần nhớ, anh trực tiếp dẫn em đi là được rồi.” Quan Phong đưa quần áo đã chọn xong cho Nghiêm Thiếu Khanh, nói, “Màu sắc hình thức em đều rất thích, cảm ơn.”

Nghiêm Thiếu Khanh không cầm, hỏi lại cậu, “Làm gì?”

“Không phải anh nói muốn mua cho em à? Chẳng lẽ không phải anh trả tiền?”

“Nhưng em còn chưa mặc thử mà, màu sắc có hợp với em không cũng chưa biết.” Nghiêm Thiếu Khanh nhìn xuống nhãn giá, “Còn rất đắt nữa, nếu em không thích, muốn trả lại cũng không trả được.”

Là Nghiêm Thiếu Khanh mua cho cậu, sao cậu có thể không thích? Chỉ cần vừa cỡ là được rồi, kia cũng không thành vấn đề, có điều xuất phát từ áy náy sau khi nổi giận với Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong không nói gì, thuận theo ý hắn tới phòng thử quần áo mặc thử, dù sao cũng không mất nhiều thời gian lắm, chỉ cần Nghiêm Thiếu Khanh vừa lòng là được rồi.

Phòng thử quần áo cách quầy hàng xa hơn một chút, sau khi đi qua hành lang, hai bên là một hàng buồng ngăn tương đối độc lập, mấy buồng thử phía trước đều có người, Nghiêm Thiếu Khanh dẫn Quan Phong đi tới một buồng cuối cùng, diện tích buồng thử quần áo khá lớn, ánh đèn vàng nhạt êm dịu từ phía trên chiếu xuống, hai bên phía trong đều lắp gương sát đất, trong góc có một chiếc bàn đặt túi đựng quần áo, còn có ghế gấp, tiệm này phục vụ rất chu đáo, để khách hàng lúc mặc thử có thể dễ dàng thay quần áo.

Nghiêm Thiếu Khanh thấy buồng thử quần áo rất lớn, dứt khoát theo sau Quan Phong cùng đi vào, Quan Phong trừng mắt liếc hắn, Nghiêm Thiếu Khanh chỉ coi như không thấy, đóng cửa lại, ngồi xuống cái ghế nhỏ.

“Anh ra ngoài chờ.” Hai người cùng đứng vào, buồng thử quần áo vốn rất rộng rãi nhất thời trở nên chật hơn rất nhiều, Quan Phong nhịn không được nói.

Nghiêm Thiếu Khanh không nhúc nhích, mở to mắt nhìn cậu, “Vừa rồi đi đường nhiều quá, có hơi mệt.”

Những lời này rất có hiệu quả, Quan Phong không nói gì nữa, treo bộ tây trang lên móc quần áo, lại cởi áo khoác, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.

Mắt Nghiêm Thiếu Khanh lập tức sáng lên.

Hắn đi vào buồng thử quần áo đơn thuần là thói quen đi theo, có điều bây giờ phát hiện ra hành động vừa rồi của mình rất sáng suốt, mỹ nam cảnh đẹp ý vui, không nhìn nhiều thì cũng thật có lỗi với bản thân, tuy rằng  bình thường làm chuyện thân mật với Quan Phong cũng không ít, nhưng ở khoảng cách gần như vậy được thưởng thức màn cậu cởi quần áo đối với Nghiêm Thiếu Khanh mà nói vẫn là lần đầu tiên, nhưng hắn không dám mạo phạm, rất sợ Quan Phong mất hứng, bỏ dở việc mặc thử.

Mùa đông năm nay không lạnh lắm, Quan Phong chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo tương đối dày, bên trong chính là quần áo hàng ngày đơn giản, cậu cởi áo chui đầu, đang muốn mặc âu phục, bị Nghiêm Thiếu Khanh ngăn lại, chỉ chỉ hộp áo sơ mi, ý bảo cậu phải mặc thử cả áo sơ mi.

Áo sơ mi đóng gói trong hộp, muốn mở ra rất phiền phức, hơn nữa chỉ là thiết kế đơn giản hoa văn chìm trên nền trắng, cỡ lại vừa vặn, căn bản không cần mặc thử, Quan Phong đang muốn từ chối, liền thấy vẻ mặt chờ đợi của Nghiêm Thiếu Khanh, cậu nghi ngờ nhíu mi, cảm thấy nam nhân có tâm tư kín đáo, cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra.

Xuất phát từ áy náy mà nghe theo Nghiêm Thiếu Khanh là một chuyện, mặc hắn thích làm gì làm nấy lại là một chuyện khác, Nghiêm Thiếu Khanh ở nhà càn quấy thế nào Quan Phong sẽ không để ý, nhưng ở nơi công cộng, cậu không muốn Nghiêm Thiếu Khanh quá mức.

“Em thấy cái này được rồi, không cần mặc thử nữa.”

Quan Phong tìm cách bỏ qua việc mặc thử âu phục, cầm áo khoác trên bàn định mở cửa đi ra ngoài, ai ngờ vừa đặt tay lên chốt cửa đã bị Nghiêm Thiếu Khanh lập tức giữ lại, từ phía sau tới gần cậu, nhẹ giọng nói, “Tiểu Phong, em lại nổi nóng với tôi.”

Cậu nào có nổi nóng? Cậu chỉ tùy việc mà xét.

Quan Phong đang muốn giải thích, chợt nghe Nghiêm Thiếu Khanh nói tiếp, “Có phải em cảm thấy quần áo tôi mua cho em quá rẻ, nên không để ý đến việc mặc thử phải không?”

Càng nói càng thái quá, đối với quà tặng Nghiêm Thiếu Khanh mua cho cậu, cho dù rẻ hơn nữa, cậu cũng sẽ rất vui vẻ, lại nói quà tặng có giá trị hay không không quan hệ, mà là ở tấm lòng của người tặng.

Nghiêm Thiếu Khanh tuy rằng thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhưng thực tế ở rất nhiều chỗ đều có phần hơi tự ti, nên bình thường Quan Phong nói chuyện với hắn đều tận lực tránh một vài đề tài nhạy cảm, hôm nay tâm tình cậu không tốt, mới nói lỡ lời, sợ Nghiêm Thiếu Khanh thực sự để trong lòng, cậu xoay người muốn giải thích, ai ngờ đầu vừa nghiêng lại, đã cảm thấy môi nóng lên, bị Nghiêm Thiếu Khanh mạnh mẽ hôn lên.

 Quan Phong muốn đẩy hắn ra, tay đưa tới lại bị kéo ra phía sau, Nghiêm Thiếu Khanh đưa cậu tựa lên tấm gương ở bên cạnh, dùng tay kia cởi nút áo sơ mi giúp cậu, nhẹ giọng nói, “Để tôi giúp em mặc thử nhé.”

Vừa nói, ngón tay linh hoạt cởi lần lượt hàng cúc từ trên xuống dưới, nụ hôn nóng bỏng thể hiện từng đoạn một, Quan Phong liền thấy vạt trước áo mình mở ra, lồng ngực hoàn toàn lộ ra trước mặt Nghiêm Thiếu Khanh, cậu có chút xấu hổ, nói, “Thiếu Khanh…”

Vừa nói ra hai chữ lập tức bị Nghiêm Thiếu Khanh hôn vào trong miệng, giữ chặt hông của cậu quay người lại, đè cậu lên vách tường đối diện, tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, lại đưa tay lên nhéo đầu nhũ cậu, dưới ánh đèn êm dịu da thịt của Quan Phong hiện lên màu hồng nhàn nhạt, Nghiêm Thiếu Khanh nhìn đến động tâm, lực vuốt ve không tự chủ được tăng lên, cảm giác vừa tê vừa ráp truyền đến, sức giãy dụa của Quan Phong nhất thời giảm đi rất nhiều, Nghiêm Thiếu Khanh sớm hiểu rõ phản ứng của thân thể cậu như lòng bàn tay, dễ dàng khơi lên khoái cảm của cậu, trong nụ hôn nóng bỏng thần trí trở nên ngà ngà say, chẳng kìm được lòng mà hưởng thụ trong đó, Nghiêm Thiếu Khanh nhân cơ hội tháo thắt lưng của cậu, đưa tay vào trong.

Lách cách…

Bên cạnh có người đi vào mặc thử quần áo, tiếng đóng cửa vang lên rất đột ngột, khiến tâm trí đang mơ hồ của Quan Phong lập tức bừng tỉnh, khi phát hiện tay của Nghiêm Thiếu Khanh không chút kiêng nể dò vào trong y phục mình, cậu vội vàng đẩy ra, lại không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt ngăn lại hành động càn rỡ của Nghiêm Thiếu Khanh.

“Mặc thử đương nhiên phải cởi quần áo.”

Nghiêm Thiếu Khanh ghé vào bên tai Quan Phong, nói như chuyện đương nhiên, lại không để ý đến tâm nguyện của cậu, cởi áo sơ mi của cậu ra, thắt lưng cũng tháo ra, kéo khóa xuống, quần lót hơi nhô lên, xác nhận phản ứng sinh lý của chủ nhân ở thời khắc này, ánh mắt Nghiêm Thiếu Khanh quét qua bộ phận nhạy cảm của cậu, lại cười nhìn cậu, ý nói thân thể cậu cũng không phản đối giao lưu như vậy.

Quan Phong đỏ mặt, cậu rất khỏe mạnh, được người yêu khiêu khích như vậy, có phản ứng là rất bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là cậu liền muốn làm bậy ở chỗ này, gia phong nghiêm cẩn khiến cậu dưỡng thành cá tính theo khuôn phép, bình thường Nghiêm Thiếu Khanh ở trên giường làm vài động tác kỳ quái, cậu đều rất chống cự, chứ nói gì đến ở nơi công cộng.

“Nghiêm Thiếu Khanh, xin anh hãy tôn trọng ý kiến của em một chút.” Cậu giận tái mặt nói.

Sát vách có người, nên Quan Phong đè thấp âm thanh, nhưng tâm tình không vui vẫn bày tỏ ra ngoài một cách hoàn chỉnh, cậu chẳng bao giờ để ý đến hành vi ngang ngược của Nghiêm Thiếu Khanh, nhưng thuận theo cũng có giới hạn thôi, giống như hành vi của Nghiêm Thiếu Khanh bây giờ vô cùng không đúng lúc, Quan Phong biết nếu như mình không nói chuyện nghiêm khắc một chút, hắn nhất định sẽ làm bậy táo tợn hơn.

Có điều, sau khi Quan Phong nói xong cũng có phần hối hận, vì cậu thấy tươi cười trên mặt Nghiêm Thiếu Khanh cứng lại, giống một loài chó lớn nào đó, bởi vì bị chủ nhân trách mắng, lộ ra bộ dạng không biết phải làm sao, khiến tim cậu mềm nhũn, cậu không muốn mắng Nghiêm Thiếu Khanh, chỉ là nóng lòng muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này mà thôi.

Nghiêm Thiếu Khanh không nói gì, mà tựa vào, hai tay vòng quanh hông cậu, đặt cằm lên vai cậu nhẹ nhàng cọ cọ, cái động tác nhỏ này càng khiến Quan Phong có ảo giác mình được loài chó cưng nựng, không vui của cậu trong nháy mắt biến mất tăm hơi, nhỏ giọng nói, “Thiếu Khanh, em là một người rất bảo thủ, trò này không thích hợp với em, có phải anh cảm thấy em rất không thú vị? Thực ra…”

Cậu nói lan man, muốn xoa dịu bầu không khí cứng nhắc ngắn ngủi, Nghiêm Thiếu Khanh vẫn không nói lời nào như trước, thè lưỡi bắt đầu liếm từ cổ cậu, từ từ kéo đến trước ngực cậu, hai tay vẫn ôm lấy hông cậu như cũ, thân thể ngồi xuống, đặt nụ hôn lên bụng cậu, rốn được liếm láp, một cảm giác kích thích khó có thể nói trong nháy mắt từ bụng dưới xông lên đại não, khiến những lời Quan Phong muốn nói quên mất không còn một mống, nhíu mày, nhịn xuống tiếng rên rỉ đã lên đến bên miệng.

“Em bảo thủ hay không không quan trọng, tôi thích em, em chính là tốt nhất.”

Cậu nghe thấy Nghiêm Thiếu Khanh nhẹ giọng nói như vậy, ngay sau đó quần lót bị tụt xuống, Nghiêm Thiếu Khanh cúi đầu ngậm dương cụ hơi ngẩng lên của cậu vào trong miệng.

Quan Phong bị động tác mạnh dạn của Nghiêm Thiếu Khanh dọa sợ, đợi đến khi cậu kịp phản ứng, tính khí đã bị ngậm lấy, nhiệt độ khoang miệng mang đến kích thích từ khu vực mẫn cảm kéo đến toàn thân, thân thể cậu không nhịn được co giật một chút, nhỏ giọng nói, “Đừng mà…”

Quan Phong có xem qua tình tiết khẩu giao trong phim, nhưng xem thì xem, bản thân tự trải nghiệm lại là cảm nhận hoàn toàn khác nhau, giống như chính cậu nói, cậu là một người bảo thủ, chuyện thế này cho dù là người yêu cũng có hơi quá khích rồi, sửng sốt trước sự mạnh dạn của Nghiêm Thiếu Khanh, cậu trái lại không biết mình nên đáp lại thế nào mới tốt.

Có điều, trong lòng ngoại trừ không được tự nhiên ra, lại không bài xích lắm, có thể là bởi vì Nghiêm Thiếu Khanh mang tới khoái cảm cho cậu hưởng thụ, từng đợt sóng cuộn trào theo động tác liếm không ngừng của Nghiêm Thiếu Khanh truyền đến cậu, Quan Phong gần như có thể nghe thấy tiếng liếm láp, mặt cậu nhất thời đỏ bừng lên, lý trí nói cho cậu biết cần phải cự tuyệt cùng Nghiêm Thiếu Khanh hoan ái ở chỗ này, nhưng khoái cảm đã triệt tiêu cái lý trí cũng không cứng rắn lắm của cậu.

Nhìn Nghiêm Thiếu Khanh vùi đầu vào bụng dưới mình liếm từng chút một, cậu cảm thấy tim đập mạnh không ngừng, hô hấp nặng nề, vội vàng dùng sức cắn môi dưới, rất sợ sơ ý một cái là tiếng rên rỉ chui ra, kinh động đến người khách mặc thử ở phòng bên.

Cảm thấy Quan Phong từ giãy dụa ban đầu đến thuận theo, Nghiêm Thiếu Khanh rất thỏa mãn.

Cá tính Quan Phong có chút bảo thủ cứng nhắc, nhưng cũng không phải hoàn toàn không linh hoạt, nhất là khi cậu được âu yếm, cậu sẽ trở nên rất dễ nói chuyện, khả năng này liên quan đến việc cậu từ nhỏ rất ít được yêu thương, chỉ cần có người đối tốt với cậu, cậu sẽ trở nên rất luống cuống, không biết nên đáp lại thế nào, vì vậy rất nhiều yêu cầu liền trở thành hợp lẽ, đây là kinh nghiệm Nghiêm Thiếu Khanh rút ra trong thời gian tìm hiểu Quan Phong, cũng giống như bây giờ, cảm thấy mình lấy lòng, cậu cũng rất dịu ngoan đón nhận tán tỉnh, mà còn rất nhanh đã hưởng thụ nó, không nói lời cự tuyệt gì nữa.

Về việc ân ái kế tiếp, Nghiêm Thiếu Khanh càng dốc sức hơn, cầm tính khí của Quan Phong trên dưới nuốt vào nhả ra, đồng thời dùng tay vuốt ve nang đại, kích thích vừa đúng bộ phận nhạy cảm của cậu, đối với vuốt ve phóng túng kiểu này, Quan Phong rất ngượng nghịu, hô hấp bởi vì khẩn trương mà trở nên đứt quãng, theo bản năng đưa tay muốn đẩy Nghiêm Thiếu Khanh ra, lại bị mặc kệ, trái lại dùng lực cắn đầu dục vọng của cậu dùng sức mút vào, nhoi nhói đột nhiên xuất hiện gây ra chấn động lớn lơn cho Quan Phong, thân thể co giật một trận, hưng phấn kích thích tất cả các giác quan, cậu hơi nhắm hai mắt lại, tựa lên tường buồng thử quần áo, mặc cho Nghiêm Thiếu Khanh tùy tiện xoa nắn.

Sát vách truyền đến tiếng mở cửa, khách hàng mặc thử rời khỏi, lúc này Nghiêm Thiếu Khanh mới nhỏ giọng hỏi, “Thích không?”

“Rất, rất kỳ quái…” Bên cạnh không có người, Quan Phong đáp lại hắn, giọng nói có chút run rẩy, không biết bởi vì hưng phấn hay khẩn trương.

Nghiêm Thiếu Khanh ngẩng đầu, thấy Quan Phong bởi vì nóng ran mà gò má căng hồng, đôi mắt có chút ướt át, là miêu tả tốt nhất về việc đang đắm chìm trong hưởng thụ, hắn bèn tăng nhanh động tác, đầu lưỡi thỉnh thoảng dò vào linh khẩu, kích thích bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông, gặm cắn nuốt vào nhả ra cảm thấy tính khí thô to hơn rất nhiều, dịch thể thỉnh thoảng chảy ra, theo tay hắn chảy xuống đùi, nang đại bị xoa bóp trở nên đỏ sậm, căng lên, dường như đã chịu đựng đến đỉnh điểm.

Nghiêm Thiếu Khanh có chút ý xấu đưa tay bấm một cái vào đùi Quan Phong, liền nghe thấy cậu phát ra một tiếng kêu rất khẽ, không nhịn được run lẩy bẩy, dương cụ mạnh mẽ ngẩng cao, ngay sau đó cơ thể căng cứng, dường như không thỏa mãn với mơn trớn của mình, đưa tay tới, rất luống cuống bắt lấy tay mình tuốt lên xuống, không bao lâu sau trong tiếng thở dốc lớn liền phát tiết ra.

Nghiêm Thiếu Khanh không tránh ra, mà tiếp tục mút vào đỉnh dương cụ của Quan Phong, cảm thấy kinh mạch trên dương cụ nảy lên, nuốt dịch thể bắn ra vào trong miệng, vì động tác liếm của hắn, Quan Phong phát tiết xong không kiềm được còn tiết ra thêm chút dịch thể, nhìn nam nhân nuốt tinh dịch của mình xuống, thủ pháp mút vào rất sắc tình, hắn lại làm một cách hết sức bình thường, sắc mặt Quan Phong lại càng đỏ hơn, cuống quít đi lấy y phục, muốn lấy khăn giấy lau giúp hắn, lại bị Nghiêm Thiếu Khanh ngăn lại, đứng lên, mỉm cười nói: “Mùi vị không tệ.”

“Anh sao có thể…”

Lời phía sau Quan Phong không nói nổi, Nghiêm Thiếu Khanh cũng không để cậu bối rối, nhận lấy nói: “Có sao đâu chứ? Chỉ cần là đồ của em, tôi đều thích.”

Những lời này rất hoàn mỹ lấy lòng Quan Phong, cậu biết cá tính Nghiêm Thiếu Khanh, hắn sẽ không nói mấy lời cảm động gì đó, nhưng chỉ cần nói ra, chính là lời nói nặng tựa ngàn vàng, nhưng mặc dù như vậy, vẫn cảm thấy không tốt lắm, Quan Phong muốn nói gì đó, Nghiêm Thiếu Khanh đột nhiên đưa tay lên miệng làm động tác suỵt, lập tức cửa buồng thử quần áo bên cạnh lần thứ hai bị mở ra, có người đi vào thử quần áo.

Nghiêm Thiếu Khanh kéo tay Quan Phong đặt lên hông mình, ý bảo cậu cởi thắt lưng cho mình, thấy chỗ trong quần nam nhân đội lên, lại nhìn bản thân gần như lõa thể, Quan Phong có chút xấu hổ, cậu không thể không để ý đến dục vọng chiếm hữu và tình dục không che giấu chút nào trong mắt nam nhân, rất rõ ràng lúc này muốn lâm trận lùi bước là không có khả năng, nghe thấy buồng thử quần áo bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, cậu thở dài, ở đây thật sự không phải chỗ tốt để làm chuyện ân ái, nhưng không hề nghi ngờ, rất kích thích, cậu thích sinh hoạt bình thường, nhưng nếu như đối tượng là Nghiêm Thiếu Khanh, cậu nguyện ý thay đổi quan niệm của mình vì hắn, ai bảo cậu yêu phải người đàn ông làm việc chẳng chút kiêng nể bất kể hậu quả này chứ.

Quan Phong đá văng cái quần rơi ở mắt cá chân, lại cởi thắt lưng Nghiêm Thiếu Khanh, Nghiêm Thiếu Khanh vừa rồi khiêu thích chỉ mang tính thử nghiệm, không ngờ Quan Phong có quan niệm truyền thống sẽ chủ động giúp mình cởi áo tháo thắt lưng, hắn hơi sửng sốt, liền thấy Quan Phong tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói, “Không phải anh muốn làm thế này sao? Vậy hãy nhanh lên, em còn có việc, tranh thủ còn về nhà.”

Lời nói rất cứng cỏi, nếu như bỏ qua gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên của Quan Phong. Nghiêm Thiếu Khanh biết cậu gián tiếp đồng ý, ngạc nhiên liên tục gật đầu, vội vàng cởi quần áo mình, hắn lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hỗ trợ của Quan Phong, rất nhanh hai người cởi trần đối diện nhau, Quan Phong nhìn thấy dương cụ to lớn bật ra khỏi quần lót của Nghiêm Thiếu Khanh, do dự một chút, đưa tay cầm lấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhớp nháp ướt át, một ít tinh dịch trơn ướt dính ra tay cậu, xem ra vừa rồi Nghiêm Thiếu Khanh giúp cậu khẩu giao, cũng rất hưng phấn.

“Không cần phải gấp gáp, từ từ thôi.”

Nghiêm Thiếu Khanh cầm tay Quan Phong, dẫn dắt cậu vuốt lên tính khí, cúi đầu hôn cậu, Quan Phong có hơi sạch sẽ, Nghiêm Thiếu Khanh vừa khẩu giao cho cậu, nên không hôn vào môi cậu, mà chậm rãi hôn dọc theo gò má và cằm dưới cậu, sau đó lưu luyến đến yết hầu, dùng răng khe khẽ gặm cắn.

Quan Phong cảm nhận được chăm sóc từ Nghiêm Thiếu Khanh, hơi mỉm cười, yết hầu hơi ngứa, mang theo cảm giác tê dại, cậu theo bản năng ngẩng cằm, mặc cho Nghiêm Thiếu Khanh khiêu khích, cảm thấy nụ hôn phiến tình một đường rơi xuống trước ngực, nhũ châu bị cắn, truyền đến nhoi nhói khe khẽ, khí nóng theo động tác gặm cắn mút vào nhả ra trước ngực cậu, trong nháy mắt khoái cảm rùng mình truyền khắp toàn thân, Quan Phong vội vàng cắn chặt môi dưới, sợ mình không cẩn thận phát ra âm thanh.

Tiểu phúc hơi nóng, bàn tay của nam nhân dịu dàng xoa nắn ở phía trên, chỗ mẫn cảm được vuốt ve, tính khí Quan Phong lại hơi ngẩng đầu, đỉnh tràn ra dịch thể trong suốt, Nghiêm Thiếu Khanh vuốt ve dương cụ và bao tinh hoàn cậu, tiếp đó theo bắp đùi chuyển đến hậu đình, một chân của Quan Phong theo động tác của Nghiêm Thiếu Khanh hơi nâng lên, để hắn có thể cảm nhận rõ ràng hậu đình bởi vì hưng phấn mà thỉnh thoảng khép mở, giống như mời hắn tiến vào.

“Muốn à?” Khách hàng ở bên cạnh rời khỏi, Nghiêm Thiếu Khanh trêu đùa Quan Phong, trong lời nói còn mang theo vài phần suồng sã.

Quan Phong bị thái độ không kiêng nể gì của hắn chọc giận, quay đầu không nhìn hắn.

Nghiêm Thiếu Khanh coi Quan Phong im lặng là đồng ý, bèn không khách khí cho ngón tay vào, một bên hôn nhũ châu trước ngực Quan Phong một bên dùng ngón tay mở rộng hậu đình cậu, dịch thể mang đến tác dụng bôi trơn rất tốt, làm cho hắn dễ dàng đút ba ngón tay vào.

Cảm giác nóng như lửa bao trùm nội bích cậu, tay hắn bèn càn rỡ dò sâu hơn vào bên trong, đầu ngón chạm đến bộ phận nhạy cảm của Quan Phong, liền thấy sắc mặt cậu căng đỏ hơn, thân thể theo tiếp xúc của mình hơi phát ra một chút co quắp, nhíu máy, vẻ mặt chịu đựng càng khiến người ta muốn ăn hiếp, ngay sau đó Nghiêm Thiếu Khanh nhấc một chân của Quan Phong lên, gác lên cánh tay mình, đem vật cứng đã cương từ lâu đặt lên chỗ đang khẩn trương thu hẹp của cậu, tiến vào.

Sát vách có người đi vào, Quan Phong không dám phát ra tiếng động, lại sợ không chịu nổi va chạm không chút kiêng kỵ của nam nhân, đành phải chủ động nâng chân lên, tiếp đón sự tiến nhập của Nghiêm Thiếu Khanh, có điều ngay cả như vậy, cậu vẫn bị thúc đến hụt hơi, nhịn không được nhẹ giọng ho khan, lồng ngực vì ho khan mà phập phồng dữ dội, điểm hồng giơ cao, Nghiêm Thiếu Khanh nhịn không được cúi đầu ngậm lấy, đau nhói khiến thân thể Quan Phong theo bản năng lùi về phía sau, Nghiêm Thiếu Khanh lại không chịu buông, một tay luồn qua nách cậu, giữ chặt cậu trong lồng ngực mình, lại dùng lực di chuyển phần eo, một trận ra vào cuồng nhiệt liên tục.

Nội bích Quan Phong bởi vì ma sát kịch liệt mà cảm thấy nóng rực, mỗi một lần Nghiêm Thiếu Khanh thúc vào lại ác ý đánh vào khu vực nhạy cảm của cậu, kích thích nóng bỏng tiêu hồn, rồi lại khiến cậu cảm thấy đau đớn, là kiểu vui thích đạt đến đỉnh nhưng không cách này phát tiết đau đớn, tế bào trong cơ thể mạnh mẽ kêu gào, khiến cậu cấp bách muốn phát ra tiếng kêu hưng phấn vào thời khắc này, nhưng hiện thực lại không cho phép cậu làm thế, nhịn tới cực điểm, tâm tư trở nên hốt hoảng, tiếng thở dốc theo hô hấp khe khẽ tràn ra, trước mắt có chút lơ mơ, nước mắt che mờ đường nhìn, theo va chạm cường độ lớn của Nghiêm Thiếu Khanh lướt qua khóe mắt rơi xuống.

Nghiêm Thiếu Khanh liếm nước mắt trên gương mặt Quan Phong, lại khẽ hôn vành tai cậu, giống như trấn an lúng túng của cậu, sau đó bỏ chân cậu ra, lùi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, để cậu ngồi vắt ngang trên hông mình, nhỏ giọng nói, “Để tôi.”

Cái ghế rất nhỏ, Quan Phong nhất định phải bám vào vai Nghiêm Thiếu Khanh mới không bị ngã xuống, cũng may hai tay Nghiêm Thiếu Khanh đỡ hông cậu, cho cậu điêm tựa, tư thế này khiến Quan Phong có chút ngượng ngùng, khẽ nâng thắt lưng lên, không ngờ khi hạ xuongs Nghiêm Thiếu Khanh chợt húc lên phía trước, vật cứng trực tiếp xuyên đến điểm nhạy cảm sâu trong nội bích, cậu hoàn toàn không phòng bị, run rẩy phát ra tiếng kêu khẽ, cũng may người bên cạnh đã ra ngoài, khiến cậu không đến mức cảm thấy bối rối vì sự thất thố của mình.

Không để cho Quan Phong có cơ hội thở dốc, Nghiêm Thiếu Khanh vừa nâng thắt lưng cậu, để cậu tiếp tục động tác giống thế, tư thế này so với vừa rồi càng dễ dàng đạt tới trạng thái kết hợp hoàn mỹ hơn, Nghiêm Thiếu Khanh chỉ cảm thấy nội bích nóng như lửa bao chặt lấy dục vọng của hắn, giống như nghênh đón thâm nhập sâu hơn của hắn, kẹp vô cùng chặt, chỉ phần chặt chẽ này đã khiến cho hắn muốn buông vũ khí đầu hàng, lại nhìn thấy đôi mắt Quan Phong dịu dàng ánh nước, hắn càng hưng phấn, tuy rằng hắn không thích ngược, nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn bắt nạt tình nhân một chút, nhìn Quan Phong trái ngược với lãnh tĩnh bình thường, cử chỉ luống cuống mặc hắn an bài, hắn liền có niềm thích thú khó tả.

Hai thân thể trần trụi gắt gao giao hòa cùng một chỗ, khiến Quan Phong có ảo giác không trọng lượng, thần trí tán loạn dưới sự mê hoặc của tình dục, cậu đã quên cả rụt rè, đưa tay vòng qua cổ Nghiêm Thiếu Khanh, mặc cho hắn trêu đùa trên người mình.

Khách hàng ở sát vách đi vào, lại đi ra, Quan Phong không biết toàn bộ quá trình có bao nhiêu người vào thử quần áo ở bên cạnh, toàn bộ lửa tình của cậu bị Nghiêm Thiếu Khanh thao túng trong tay, lúc hai người cùng nhau phát tiết ra ngoài, cậu chỉ cảm thấy trọng lượng trong người đồng thời hạ xuống, vô cùng thoải mái.

“Thích chứ?”

Nam nhân ôm cậu vào trong ngực, vẫn giữ nguyên trạng thái thân mật dựa sát vào nhau, nhìn vẻ mặt cười đắc ý sau khi đạt được mưu kế của Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong oán hận nghĩ lão này nhất định là thù mình vừa rồi cáu loạn, nên mới cố ý dày vò mình, hắn không phải là loài chó, hắn căn vản là loài mèo gian xảo nham hiểm.

Có điều, Quan Phong không phủ nhận bản thân thích hành vi quá khích thế này, bởi vì có cảm giác kích thích sợ bị phát hiện, nên ân ái lần này mang cho cậu cảm giác hưng phấn hơn cả lúc bình thường, còn có thỏa mãn sau khi đến cao trào.

Thế nhưng, thỏa mãn thì thỏa mãn, vấn đề tiếp theo giải quyết như thế nào đây?

Nhìn buồng thử quần áo bừa bộn đầy đất, Quan Phong cau mày nghĩ.

Cảm nhận được cậu bất an, Nghiêm Thiếu Khanh hôn hôn gò má cậu, nói, “Đừng lo, để tôi.”

Hắn giúp Quan Phong mặc quần áo chỉnh tề, lại lấy khăn giấy ra lau sạch sẽ những chỗ bị bẩn, sửa sang lại vị trí cái bàn, cũng may quần áo mặc thử không bị làm nhăn nhúm, tất cả đều thu dọn xong xuôi, Nghiêm Thiếu Khanh cầm lấy quần áo, đưa chìa khóa xe cho Quan Phong, nói, “Tôi đi trả tiền, em đi thẳng ra ngoài là được rồi.”

Nam nhân coi như không tệ, thú tính thì thú tính, nhưng sẽ lo lắng đến tâm tình của cậu, hết thảy đều xử lý ổn thỏa, để cậu không đến nỗi xấu hổ, Quan Phong thấy Nghiêm Thiếu Khanh muốn mở cửa đi ra, đột nhiên đưa tay đặt lên tay hắn, Nghiêm Thiếu Khanh khó hiểu quay đầu lại, liền cảm thấy môi chợt ấm áp, Quan Phong níu lấy vai hắn, đặt nụ hôn lên khóe miệng hắn.

Trong miệng Nghiêm Thiếu Khanh có vị mặn chát nhàn nhạt, là mùi vị dịch thể của mình, Quan Phong phát hiện mình hoàn toàn không bài xích hôn như vậy, trái lại có chút cảm động, chuyện như vậy Nghiêm Thiếu Khanh sẽ chỉ làm vì một mình cậu, bởi vì thích, nên bất kể chuyện gì cũng làm như một đạo lý hiển nhiên, mà được hắn đối đãi như vậy, ngoại trừ hạnh phúc, cậu cũng không biết còn từ ngữ nào khác có thể diễn tả được cõi lòng mình.

“Không phải chỉ có anh mới biết đánh lén.” Nụ hôn nhàn nhạt qua đi, Quan Phong lùi lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Thiếu Khanh, cậu mỉm cười nói.

Đôi mắt của Nghiêm Thiếu Khanh lập tức sáng lên, cười hì hì tiến tới, nhận được ánh mắt mời mọc của hắn, mặt Quan Phong trầm xuống, nói, “Đi ra ngoài, trả tiền, về nhà.”

Đối phó với nam nhân hệ động vật, có đôi khi không cần thái độ tốt, bởi vì bọn họ thích bị thuần hóa. Quả nhiên, bị Quan Phong nói như vậy, Nghiêm Thiếu Khanh không phản kháng, liên tục gật đầu, nói, “Về nhà, về nhà.”

Nghiêm Thiếu Khanh đi rồi, Quan Phong lại đợi một lúc, mới đi ra khỏi buồng thử quần áo, ngoài hàng lang không có ai, nhưng cậu vẫn không dám dừng lại, cúi đầu vội vã băng qua đường tiệm quần áo, đi ra ngoài.

Quan Phong ra khỏi trung tâm thương mại, phát hiện sắc trời đã tối, vừa rồi bởi vì cái tên , bọn họ tốn không ít thời gian ở tiệm quần áo, lần này thuận theo tâm ý của Nghiêm Thiếu Khanh, không biết lần sau hắn lại nghĩ ra cái trò gì nữa.

Kỳ thực, giữa cậu và Nghiêm Thiếu Khanh còn có rất nhiều chỗ cần phải tìm hiểu thêm: Cậu thích yên tĩnh, Nghiêm Thiếu Khanh hoạt bát; cậu thích cuộc sống bình thường không sóng gió, Nghiêm Thiếu Khanh lại hướng tới cảm giác kích thích; cậu không coi trọng tiền bạc, Nghiêm Thiếu Khanh lại có thói quen tiêu xài tính toán; cá tính sở thích của bọn họ khác nhau rất nhiều, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ yêu nhau, con đường trước mắt còn rất dài, họ có thể nắm tay nhau chậm rãi mà đi, trên còn đường chung sẽ từng chút từng chút tìm ra những bước đi tương đồng.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, mang theo cái mát lạnh của mùa đông, Quan Phong không chờ Nghiêm Thiếu Khanh, mà chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe, dù sao loài mèo đều nhận ra chủ nhân, Nghiêm Thiếu Khanh rất nhanh sẽ đuổi theo cậu.

Quả nhiên, đi chưa bao xa, Quan Phong đã nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, thấy giữa hoàng hôn Nghiêm Thiếu Khanh chạy thật nhanh về phía cậu.

Ngẫu nhiên có một chút kích thích, dường như cũng không tệ.

Nhìn Nghiêm Thiếu Khanh tới gần, Quan Phong mỉm cười nghĩ.

Hết phiên ngoại 2

 

Bình luận về bài viết này