RSS

XÁC SUẤT NGẪU NHIÊN – TRUNG – Chương 5

06 Th9

CHƯƠNG 5 – TRUNG

Xe dừng lại trước cửa nhà, một loại bản năng khiến Quan Phong chợt giật mình tỉnh giấc, cậu vốn muốn lảng tránh nói chuyện với Nghiêm Thiếu Khanh mới mượn cớ ngủ, không nghĩ tới buổi tối uống khá nhiều rượu, vậy mà thực sự ngủ mất, bình thường cậu đều vì không ngủ được mà tâm phiền ý loạn, riêng chỉ cần Nghiêm Thiếu Khanh bên người là bệnh sẽ liền không trị mà khỏi, hơn nữa còn ngủ say như vậy.

Quan Phong ngồi thẳng người, phát hiện trên người đắp áo khoác của Nghiêm Thiếu Khanh, chẳng biết hắn choàng cho mình lúc nào.

Nhớ tới lần trước lúc từ nghĩa trang trở về tâm tình phiền não, Nghiêm Thiếu Khanh cũng lặng lẽ ở bên cạnh cậu thế này, tâm tư Quan Phong không khỏi bối rối, nói, “Cảm ơn.”

“Cậu ngủ rất say, ngay cả những lời tôi nói với cậu cũng không nghe thấy.” Nghiêm Thiếu Khanh ở bên cạnh cười nói.

“Anh nói gì rồi?” Quan Phong theo bản năng hỏi một câu.

“Nói rất nhiều, tuy rằng có lẽ đều là lời vô ích, nhưng tôi nói xong rất vui.” Nghiêm Thiếu Khanh dừng một chút, lại cười nói, “Coi như là hát ru cho cậu đi.”

Đèn xe tắt, ánh trăng nhàn nhạt rơi vào, phản chiếu đôi mắt rạng rỡ lấp lánh của Nghiêm Thiếu Khanh, Quan Phong cuống quít rời ánh mắt, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”

“Anh đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Kỳ thực tôi muốn nói — ” Nghiêm Thiếu Khanh thoáng do dự một chút, hỏi, “Có thể cho tôi một cơ hội nữa không?”

Trong xe yên lặng tràn ra bầu không khí ái muội nhàn nhạt, Quan Phong quay đầu kinh ngạc nhìn Nghiêm Thiếu Khanh, vừa vặn đối diện với đường nhìn của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Nghiêm Thiếu Khanh lại thấp giọng hỏi một lần nữa, “Có thể chứ?”

Quan Phong giật mình, tâm tư trong nháy mắt hơi rối loạn, câu hỏi quá bất ngờ, khiến cậu không biết nên trả lời thế nào, sau đó tay chợt ấm áp, được Nghiêm Thiếu Khanh nắm vào lòng bàn tay, giống như vô số lần trong quá khứ, ôn hòa nồng nhiệt.

Tâm càng loạn hơn, Quan Phong vội vàng rời ánh mắt, đang hốt hoảng, bỗng nhiên phía trước chợt lóe ánh đèn, là ánh sáng của đèn xe phía trước, cậu nhịn không được nheo mắt lại, lúc này mới phát hiện có một chiếc xe đang đỗ cạnh cửa nhà, hẳn là đã sớm ở chỗ này rồi, chỉ là xung quanh rất tối, bọn họ không nhìn thấy.

Cửa xe mở ra, Đỗ Tử Kỳ từ trên xe bước xuống, Quan Phong vội vàng giãy khỏi tay Nghiêm Thiếu Khanh, cũng xuống xe.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi tới đưa tư liệu cho cậu, nhà cậu không có ai, tôi nghĩ cậu hẳn sẽ sớm trở về, nên đợi ở đây, không phải có ý định quấy rầy các cậu.” Đỗ Tử Kỳ đi tới cạnh xe bọn họ, gật đầu với Nghiêm Thiếu Khanh trước, rồi cười nói với Quan Phong.

Muộn như thế còn đợi ở cửa nhà người ta, thật kiên nhẫn!

Thời khắc tỏ tình quan trọng bị cắt ngang, Nghiêm Thiếu Khanh rất bực mình, có điều Đỗ Tử Kỳ là đồng nghiệp của Quan Phong, hắn cũng không thể nói gì, chỉ là rất không thích cái câu xin lỗi không hề có thành ý kia. Vẻ mặt Đỗ Tử Kỳ mỉm cười tao nhã, thay vì nói xin lỗi, chẳng thà nói hắn rất đắc ý với sự xuất hiện của mình.

Quan Phong cũng không thích Đỗ Tử Kỳ muộn thế này còn đột nhiên viếng thăm, có điều nghe gã nói đến công việc, liền gật đầu, nói ngủ ngon với Nghiêm Thiếu Khanh, xoay người về nhà.

Nghiêm Thiếu Khanh ngồi trong xe, nhìn Đỗ Tử Kỳ sóng vai đi cùng Quan Phong, khi cậu mở cửa còn đưa tay đặt lên vai cậu, cố ý tỏ ra thân mật khiến hắn nhìn thấy mà nổi giận, nhưng lại không thể không thừa nhận họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi, loại cảm giác thân thiết này vô cùng hợp, khiến người ngoài không thể tham gia vào.

Trong ngực cảm thấy cáu kỉnh không rõ nguyên do, Nghiêm Thiếu Khanh chuyển mạnh vô lăng, lái xe ra ngoài.

Đỗ Tử Kỳ theo Quan Phong vào nhà, đóng cửa thì thấy chiếc xe đi xa, khóe miệng gã hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.

“Loại lái xe taxi này, làm việc vừa lỗ mãng vừa thô tục, Tiểu Phong vẫn nên ít lai vãng với hắn thì tốt hơn.” Đi vào phòng khách, Đỗ Tử Kỳ ngồi xuống ghế salon, nói.

“Anh nói đưa tư liệu cho tôi, là tư liệu gì?” Không muốn nói chuyện thị phi sau lưng người khác, Quan Phong thản nhiên chuyển đề tài sang công việc.

“Lời thật mất lòng ấy mà, được, tôi không nói.” Không hợp ý, Đỗ Tử Kỳ nhún nhún vai, nói, “Lần trước không phải cậu hỏi tôi chuyện có liên quan đến Lý Đức Khiêm sao? Tôi nghe được giúp cậu rồi.”

Gã lấy một tờ giấy từ cặp công văn đưa cho Quan Phong, Quan Phong nhận lấy nhìn một chút, mặt trên viết địa chỉ hiện tại của Lý Đức Khiêm, những tài liệu này cậu đã lấy được từ công ty thám tử bên kia, thậm chí còn kỹ càng hơn cái này, chỉ là Đỗ Tử Kỳ có lòng giúp cậu điều tra, cậu vẫn nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Đỗ Tử Kỳ cười nói, “Tôi chạy thật xa tới đưa tài liệu cho cậu, ngay cả chén nước cũng không có sao?”

“Chờ một lát.”

Quan Phong không thích cách nói chuyện đảo khách thành chủ này của Đỗ Tử Kỳ, có điều theo lễ phép, cậu vẫn tới phòng bếp rót hai ly đồ uống mang tới, ai ngờ Đỗ Tử Kỳ khi nhận ly thủy tinh lại cầm không chắc, thân ly nhoáng một cái, hơn phân nửa nước chanh hất lên người Quan Phong, gã vội vàng nói, “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Không sao.”

Quan Phong không để ý, bảo Đỗ Tử Kỳ ngồi trước, bản thân tới phòng ngủ thay quần áo.

Chờ cậu bỏ đi, Đỗ Tử Kỳ lập tức mở laptop đặt trên bàn, nhanh chóng di chuyển chuột, đáng tiếc máy tính thiết lập mật mã, không thể khởi động, gã tức giận nhíu mày, trước đây gã học qua một ít chương trình giải mã, có điều không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn gỡ ra được, đành đóng laptop lại, ánh mắt chuyển tới bàn đọc sách bên cạnh, đang muốn đi qua lật xem thì điện thoại đột nhiên vang lên, làm gã sợ hết hồn.

Đỗ Tử Kỳ đi tới cạnh điện thoại, thấy bên trên hiện tên Nghiêm Thiếu Khanh, gã khinh thường hừ một tiếng, không nhận, điện thoại vang lên vài tiếng, dưới tình trạng không có người nghe tự động chuyển sang tin nhắn thoại.

Nghiêm Thiếu Khanh lái xe trở về, tâm tư vẫn còn đặt trên người Quan Phong, không làm sao bỏ xuống được, cuối cùng nhịn không được dừng xe bên đường, gọi điện thoại cho Quan Phong, nhưng điện thoại di động của Quan Phong kêu đã lâu chưa có người nghe, hắn đành chuyển sang điện thoại bàn nhà Quan Phong, lúc trước sau khi hai người xích mích, Quan Phong xóa thông tin trong điện thoại di động, nhưng lại quên xóa trong điện thoại bàn, cho nên Đỗ Tử Kỳ mới nhìn thấy tên Nghiêm Thiếu Khanh.

Đáng tiếc điện thoại bàn cũng không ai nhận, Nghiêm Thiếu Khanh có chút mất mát, cảm giác Quan Phong cố ý không tiếp, bằng không rõ ràng ở nhà, không có khả năng cả hai điện thoại vang lên đều không nghe thấy, lại nghĩ tới cử chi thân mật của Đỗ Tử Kỳ với cậu, trong lòng càng không rõ tư vị, nghe được điện thoại nhà Quan Phong chuyển sang trả lời tự động, hắn suy nghĩ một chút, nói, “Tiểu Phong, tôi muốn nói chuyện với cậu, hy vọng cậu cho tôi một cơ hội, lúc nào cũng được, tôi đợi điện thoại của cậu.”

Nghiêm Thiếu Khanh kết thúc cuộc gọi, buông điện thoại di động xuống, nghĩ thầm với cá tính của Quan Phong, nghe lời nhắn của hắn, cho dù không gặp nhau, cũng sẽ hồi âm cho hắn, nên hắn chỉ cần kiên trì đợi là được rồi.

Hy vọng không phải chờ quá lâu, trên đường trở về Nghiêm Thiếu Khanh liên tục cầu nguyện như vậy.

Đỗ Tử Kỳ đứng trước điện thoại, nghe Nghiêm Thiếu Khanh nhắn lại xong, gã nhướng mày, đưa ngón tay đặt ở nút xóa, mỉm cười, ấn xuống.

Thứ gã cảm thấy hứng thú không cho phép kẻ khác nhòm ngó, chí ít trước khi mục đích của gã đạt được, gã không hy vọng bị quấy nhiễu.

Quan Phong thay quần áo xong quay lại, Đỗ Tử Kỳ đang ngồi trên ghế salon xem báo, thấy cậu, vẻ mặt áy náy nói, “Ngại quá, làm bẩn quần áo của cậu, lúc nào tôi đền cậu một bộ mới.”

“Không việc gì, tắm một cái là được rồi, không cần phải đền khoa trương như vậy.”

Đỗ Tử Kỳ lại hàn huyên vài câu, lại không thức thời mà ở lại lâu, khi rời đi nói ngủ ngon với Quan Phong, tới cửa, gã xoay người nói với Quan Phong, “Tôi biết trước đây cậu có nhiều chuyện không vui, có điều tôi hy vọng cậu đừng lúc nào cũng nhớ lại quá khứ, có nhiều người xứng đáng để cậu cân nhắc hơn.”

Quan Phong tùy tiện ừm một tiếng, Đỗ Tử Kỳ thấy cậu hoàn toàn không để lời nói của mình trong lòng, thở dài nói, “Tôi nghĩ chúng là làm việc cùng nhau lâu như vậy, cậu nên hiểu tâm ý của tôi, tôi cũng không hy vọng cậu trả lời ngay, nhưng mong rằng cậu có thể cho tôi một cơ hội.”

Lại cho cơ hội, Quan Phong cười khổ nghĩ, tại sao mình đột nhiên trở nên hot thế? Có điều sau khi xích mích với Nghiêm Thiếu Khanh cậu đã nghĩ thông rồi, trong thời gian ngắn cậu không muốn lo lắng về chuyện tình cảm nữa, cậu có rất nhiều việc muốn làm, không có tâm tình cũng như tinh lực lo lắng những chuyện khác.

“Gần đây tôi bận nhiều việc, chờ qua khoảng thời gian này rồi hãy nói.” Cậu nói cho có lệ.

“Nghe một lời khuyên của tôi, đừng tra khoản tiền thiếu này nữa.” Đỗ Tử Kỳ nhíu mày, rất không tán đồng nói, “Có một số việc đừng quá nghiêm túc, bằng không sẽ khiến cho các nhân viên oán than khắp nơi, cũng bất lợi cho lãnh đạo của cậu.”

“Cảm ơn, tôi có chừng mực.”

Có một số việc Quan Phong không muốn nói nhiều, sau khi tiễn Đỗ Tử Kỳ đi, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, khó có được tình hình chưa uống thuốc đã mệt rã rời, cậu vội vã tắm, lên giường đi ngủ, ngay cả điện thoại di động cũng không xem, đã ném vào cặp công văn.

Kỳ thực sắp xếp công việc trong bộ phận kinh doanh không phiền phức như Đỗ Tử Kỳ nói, trái lại dưới sự lãnh đạo của Quan Phong càng ngày càng thuận lợi, cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, hiện tại nhân viên một khi đã quen với cách làm việc này, sẽ rất nhanh đi vào khuôn khổ, điều này khiến công việc của Quan Phong nơi lỏng hơn nhiều, vì vậy Quan Sóc anh cả cậu ở hội đồng quản trị đem một vài dự án cậu phụ trách trước đây chuyển giao lại cho cậu, hy vọng cậu làm cho xong.

Anh cả có thù với cậu thì phải, cho nên cậu có một chút nhàn rỗi là nhìn không nổi.

Quan Phong ngồi trong phòng làm việc, đờ ra nhìn một đống bản kế hoạch trước mặt, trong đó phần trên cùng chẳng phải cái gì khác, chính là dự án tháng trước cậu đề nghị liên quan đến việc sản xuất dầu thuốc của Nghiêm Thiếu Khanh thành thành phẩm.

Những việc khác đều có thể sai cấp dưới đi làm, chỉ có dự án này là cậu theo từ lúc bắt đầu, mà cậu lại chưa nói kỹ càng với Nghiêm Thiếu Khanh, hiện tại nếu để người khác xử lý, với cá tính của Nghiêm Thiếu Khanh có lẽ sẽ trực tiếp tới hỏi mình, hơn nữa vừa rồi ở trong cuộc họp anh cả cũng nói những người trong hội đồng quản trị rất có hứng thú với việc phát triển hạng mục mới này, hy vọng cậu sớm làm xong dự án này, cho nên cậu không thể vì chút vấn đề tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc.

Vốn đang dự định thời gian ngắn sẽ không liên lạc, cuối cùng anh cả đột nhiên giao công việc tới làm rối loạn kế hoạch của cậu, Quan Phong nhìn văn kiện cười khổ, xem ra lúc này đây cậu không gặp Nghiêm Thiếu Khanh không được, mong rằng có thể thuận lợi làm xong việc này, cậu không ôm nhiều kỳ vọng lắm nghĩ như vậy.

Nghiêm Thiếu Khanh đối với việc Quan Phong đột nhiên liên lạc cảm thấy rất giật mình, đã qua hơn một tuần, hắn đã sớm chẳng còn ôm hy vọng Quan Phong sẽ gọi điện lại cho mình, nhưng sự thực chứng minh, trên đời không có việc gì là tuyệt đối, khi nghe Quan Phong hẹn hắn tới khách sạn kinh doanh, hắn cũng nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.

Hắn đương nhiên không nghe nhầm, bởi vì Quan Phong rõ ràng hẹn hắn thời gian cùng địa điểm, còn nói có thể sẽ mất chút thời gian, hỏi hắn có vấn đề gì không, hắn đương nhiên nói không thành vấn đề, sau đó xin nghỉ, thay chiếc áo sơ mi lần trước Quan Phong mua cho hắn, còn có tây trang nghiêm chỉnh tới cuộc hẹn, tuy rằng không biết tại sao Quan Phong phải hẹn gặp mặt hắn ở khách sạn kinh doanh, có điều ăn mặc nghiêm chỉnh một chút dù sao cũng không thiếu sót, chí ít có thể tăng thêm phần ấn tượng.

Nghiêm Thiếu Khanh theo thời gian hẹn tới khách sạn, cô ở quầy phục vụ sau khi xác nhận tên của hắn, dẫn hắn tới một căn phòng, Nghiêm Thiếu Khanh thấy trên cửa treo biển phòng họp, có chút kỳ quái, mặc dù vẫn chưa tới giờ cơm tối, nhưng bọn họ cũng không cần hẹn gặp ở phòng họp chứ.

Quan Phong đã tới trước, đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, một thân y phục thuộc về tầng lớp tri thức rất chỉnh tề, thấy Nghiêm Thiếu Khanh tiến tới, cậu gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống đối diện mình, sau đó cô phục vụ bưng trà và điểm tâm lên, lại đóng cửa rồi rời đi.

Phòng họp không lớn, nhưng đối với hai người mà nói, vẫn có vẻ hơi trống trải.

Vẻ mặt Quan Phong nghiêm túc, trên bàn bày mấy phần tư liệu, cậu cho Nghiêm Thiếu Khanh cảm giác không giống tới cuộc hẹn, trái lại tương đối giống phỏng vấn công nhân viên.

“Tiểu Phong, sao chúng ta lại hẹn ở đây?”

Phòng họp cứng nhắc đơn điệu rất dễ ảnh hưởng đến tâm tình con người, khiến thái độ trong tiềm thức trở nên trịnh trọng, nếu như là hội đàm, ở đây không thể tốt hơn, nhưng nếu như chỉ là nói chuyện phiếm, không thể nghi ngờ đó là một nơi rất tệ.

“Bởi vì tôi nghĩ ở đây tương đối thích hợp tiến hành đàm phán thương mại.” Quan Phong đem tư liệu thuyết minh cùng hợp đồng đã chuẩn bị xong đưa cho Nghiêm Thiếu Khanh.

Kỳ thực Quan Phong nghĩ gặp ở công ty sẽ tốt hơn, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định địa điểm ở khách sạn, ở đây dường như không khiến người ta cảm thấy gượng ép, có điều khi thấy vẻ mặt vui mừng của Nghiêm Thiếu Khanh lúc đi vào, cậu phát hiện có lẽ mình chọn sai địa điểm rồi, ở đây rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Nghiêm tiên sinh, công ty chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với dầu thuốc của anh, hy vọng có thể phát triển chế tác thành thành phẩm, theo hướng thị trường, đây là hợp đồng mua phương pháp điều chề và tài liệu phụ lục liên quan, mời xem qua.” Quan Phong lấy việc công làm đầu nói.

Nghiêm Thiếu Khanh rất kinh ngạc nhận lấy những tài liệu kia, một tập rất dày, mấy phần trên cùng nói rõ về mặt quyền lợi hắn có, thật ra nội dung hợp đồng rất đơn giản, chỉ nói tập đoàn Quan thị mong muốn hắn một lần bán hết phương pháp điều chế dầu thuốc, phí bán hết là năm trăm vạn.

Hắn nhớ tới, khi vừa quen Quan Phong, hắn từng cho Quan Phong dầu thuốc, sau đó Quan Phong còn vài lần nói với hắn về chuyện dầu thuốc, lúc đó hắn không để ý, thì ra khi đó Quan Phong đã có ý tưởng mua lại.

Tâm đột nhiên rối loạn, không thể nói rõ là tức giận hay mất mát, hắn phát hiện Quan Phong hẹn hắn không liên quan đến tình cảm riêng tư, chỉ là muốn ký hợp đồng với hắn mà thôi.

“Nội dung hợp đồng có chút rườm rà, anh có thể mang về nhà xác nhận cẩn thận, có chỗ nào không hiểu, tôi có thể tư vấn, không cần  trả lời tôi ngay, có điều đây là một cơ hội khó có được, tôi mong muốn anh có thể hợp tác với chúng tôi.”

Nói chuyện lãnh đạm đồng thời rất máy móc, khiến tâm tình Nghiêm Thiếu Khanh vốn phấn khởi thoáng cái rơi vào khe núi, lúc trên đường đi hắn đã nghĩ rất nhiều chuyện Quan Phong có thể nói khi hẹn hắn ra đây, làm sao cũng không ngờ tới nội dung lại như vậy. Hắn thả văn kiện lại lên bàn, hỏi, “Cậu hẹn tôi ra đây chính là để nói chuyện này?”

“Phải.”

Trả lời nhạt nhẽo đơn giản, giống như cảm giác Quan Phong cho hắn lúc này, có lẽ tinh anh cấp cao của công ty đều nói chuyện như thế, trong nho nhã lễ độ lộ ra xa cách, vô hình trung hoàn toàn cách biệt với người khác, Nghiêm Thiếu Khanh rất ghét loại nói chuyện lấy việc chung làm trên hết này, như vậy sẽ kéo họ ra xa hơn.

“Tôi cho là cậu hồi tâm chuyển ý mới gọi điện thoại cho tôi.” Hắn nói có chút sa sút tinh thần.

Quan Phong hơi cau mày, “Xin lỗi, tôi không rõ ý của anh lắm, có điều tôi hy vọng hôm nay chúng ta chỉ nói về hợp đồng.”

“Thế nhưng, chúng ta có thể nói chuyện một chút không được sao? Nếu cậu nghe lời nhắn lại rồi, cũng đã gọi điện thoại cho tôi, liền chứng tỏ cậu muốn cho tôi cơ hội, có phải không?”

“Nhắn lại cái gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

“Chính là tuần trước tôi nhắn lại trong điện thoại nhà cậu đó, không phải cậu nghe nó xong mới tới tìm tôi sao?”

“Xin lỗi, tôi không nghe được lời nhắn, hơn nữa tôi nghĩ anh hiểu làm rồi, hôm nay tôi hẹn anh ra đây với danh nghĩa công ty bàn chuyện hợp đồng với anh, không hơn.”

Tay bị Nghiêm Thiếu Khanh nắm rất chặt, không cho cậu có cơ hội trốn tránh, trên mặt Quan Phong rốt cuộc nổi lên tức giận, cậu không thích đang xử lý công việc lại bị tình cảm cá nhân xen vào, nhưng trên thực tế tâm tình Nghiêm Thiếu Khanh kích động đã thành công ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu không cách nào tiếp tục giữ được tỉnh táo nữa.

Cậu rút tay ra, lạnh lùng nói, “Xin hãy xem kỹ hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận…”

“Tôi sẽ không ký hợp đồng này!” Bị thái độ lãnh đạm của Quan Phong chọc giận, Nghiêm Thiếu Khanh nói rất chắc chắn.

“Vì sao?” Quan Phong kinh ngạc nhìn hắn, “Đó là một cơ hội vô cùng khó nhận được, chỉ cần anh đồng ý hợp tác, năm trăm vạn có thể dễ dàng tới tay, nếu như anh không hài lòng với điều kiện, tôi có thể thương lượng lại với công ty, điều chỉnh số tiền hợp lý.”

“Không liên quan đến tiền!” Hơi tức giận vì sự trì độn của Quan Phong, Nghiêm Thiếu Khanh nói, “Cậu muốn phương pháp điều chế dầu thuốc, tôi có thể lập tức cho cậu, hoàn toàn không cần ký hợp đồng gì!”

“Tôi nghĩ anh nhầm rồi, Nghiêm tiên sinh, hiện tại không phải tôi nói chuyện với anh, mà tôi đại diện cho công ty bàn về hợp đồng với anh…”

“Gọi Thiếu Khanh!” Nghiêm Thiếu Khanh cắt ngang lời Quan Phong, nghiêm túc đề nghị, “Giống như trước đây, gọi tôi Thiếu Khanh!”

Bị đôi mắt sáng ngời của Nghiêm Thiếu Khanh nhìn thẳng, Quan Phong cảm thấy định lực giữ kiên trì có chút dao động, tâm tư rối loạn, dưới tình huống như vậy cậu không thể giữ được tỉnh táo tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Thiếu Khanh, thậm chí không biết làm sao với phần chấp nhất này. Cậu vội vàng sắp xếp văn kiện trên bàn, vội vã bỏ vào cặp tài liệu, nói, “Tâm tình anh rất kích động, xem ra chúng ta không thích hợp bàn tiếp nữa, tôi sẽ để thư ký của tôi hẹn anh vào lúc khác.”

Quan Phong cầm lấy cặp công văn xoay người đi ra ngoài, lại bị Nghiêm Thiếu Khanh đuổi theo, kéo tay cậu sang phía bên cạnh, đưa cậu nhẹ nhàng dựa lên vách tường, ngay sau đó cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, giữ cậu giữa bản thân và bức tường. Quan Phong bị hành động càn rỡ của hắn làm cho phát cáu, chân mày nhíu chặt, đang muốn trách hắn, Nghiêm Thiếu Khanh giành nói trước, “Đừng tránh tôi, cho tôi một cơ hội nữa, tôi không muốn nhiều, chỉ một lần là đủ rồi.”

Vì hắn đã hiểu tâm ý mình, cho nên không cần nhiều, chỉ cần Quan Phong đồng ý đón nhận hắn thêm một lần nữa, hắn liền có thể khiến đối phương hiểu lần này bản thân là thật lòng, mặc kệ lại xảy ra chuyện gì đi nữa, bản thân cũng sẽ không phụ lòng cậu.

Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức khiến người ta cảm thấy ái muội, cảm nhận được mùi cơ thể quen thuộc, tâm tư Quan Phong càng loạn, muốn đẩy Nghiêm Thiếu Khanh ra, đáng tiếc không như mong muốn, công lực của đai đen Taekwondo hoàn toàn không có cơ hội phát huy ở chỗ này. Cậu rất bực bội nói, “Nếu anh muốn gặp gỡ tôi, thì xin trước tiên hãy tôn trọng tôi, anh không cảm thấy hành vi bây giờ của anh rất thái quá sao?”

“Tôi biết, nhưng ngoại trừ như vậy, tôi còn có thể làm thế nào? Chỉ cần tôi buông lỏng tay, cậu lập tức bỏ chạy rất xa, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nhận.”

Bị Quan Phong trách cứ, tim Nghiêm Thiếu Khanh đột nhiên có phần đau đớn, nếu như có thể, hắn đương nhiên hy vọng đổi một phương thức thể hiện dịu dàng hơn, đối xử thô bạo này sẽ chỉ khiến Quan Phong càng phản cảm hắn, thế nhưng trừ cái đó, hắn không nghĩ ra cách nào tốt hơn để tới gần Quan Phong, nếu như ngay cả lại gần cũng không được, vậy làm thế nào hắn nói ra ý nghĩ của mình cho Quan Phong?

Nghiêm Thiếu Khanh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc mai Quan Phong, lọn tóc mềm mại, tựa như con người Quan Phong, nhìn cậu, Nghiêm Thiếu Khanh khẩn cầu nói, “Tôi biết cậu vẫn còn thích tôi, bằng không cậu cũng sẽ không dụng tâm giúp Bé cưng như vậy, đừng trốn tránh nữa, như vậy sẽ chỉ khiến tôi và cậu đau khổ hơn.”

“Tôi rất tốt, xin đừng đem giả tưởng của anh gắn lên người tôi!”

“Cậu rất tốt?”

Đối với cố chấp của Quan Phong, Nghiêm Thiếu Khanh không biết nên tức giận hay bất đắc dĩ, kéo cánh tay cậu qua, không nói lời nào kéo tay áo cậu lên, khuy cài ở tay áo Quan Phong bị hắn dùng lực mạnh kéo rơi ra, hành vi quá phận của Nghiêm Thiếu Khanh chọc giận cậu, ném cặp công văn ra, nắm đấm chợt vung tới, chính giữa gò má Nghiêm Thiếu Khanh. Nghiêm Thiếu Khanh hoàn toàn không quan tâm, mà nắm lấy cổ tay cậu, kéo tay áo cậu lên tận khuỷu tay, chỉ vào một vết bầm xanh nhạt trên khuỷu tay cậu hỏi, “Như vậy đây là chuyện gì?”

Quan Phong sửng sốt, lập tức rút cánh tay về, cắn chặt môi dưới không lên tiếng, Nghiêm Thiếu Khanh lại nói, “Lần trước khi tôi giúp cậu thay quần áo, thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương như vậy, những thứ này đều là cậu tự làm mình bị thương tạo thành đúng không?”

Lần trước sau khi thấy vết thương trên người Quan Phong, hắn đã cảm thấy bất thường, đạo trường luyện tập có chừng mực, học viên sẽ không xuống tay nặng như vậy, hơn nữa vài vết thương ở eo và bụng đều là bộ phận quan trọng, với trình độ Taekwondo của Quan Phong, cho dù cậu bị thương, nhiều nhất là ở chân tay, sẽ không đến nỗi để bị đánh vào chỗ hiểm, hơn nữa gia thế Quan gia hiển hách, cũng không ai dám làm thương tổn cậu, cho nên lần trước hắn đi tìm Quan Duyệt từng nói bóng gió qua, nghe được sau khi cha Quan Phong qua đời, từng có một đoạn thời kỳ mắc chứng trầm cảm nhẹ, hắn điều tra, loại bệnh này có mức mất khống chế tâm tình khác nhau, sẽ làm ra một vài chuyện tổn thương người khác hoặc tự làm mình bị thương, từ đó có thể hóa giải áp lực.

Với cá tính của Quan Phong, cho dù khó chịu, cậu cũng chỉ tự làm mình bị thương, con người này mạnh mẽ, bề ngoài nhìn qua có vẻ ôn hòa trầm tĩnh, nhưng ai biết bên trong phải dùng bao nhiêu định lực, mới có thể khống chế những thay đổi của tâm tình bản thân với những tổn thương phát sinh? Có lẽ thời điểm mỗi ngày cậu mỉm cười ra khỏi nhà, đều đổi lấy bằng những tổn thương tự mình gây ra.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Thiếu Khanh đột nhiên cảm thấy một nỗi đau lòng khó hiểu, căn nguyên bệnh trạng của Quan Phong tuy rằng không liên quan tới bản thân, nhưng đầu sỏ khiến cậu tái phát lại tuyệt đối là mình, chạm vào gương mặt gầy gò rõ rệt trước mặt mình, hắn nhẹ giọng nói, “Thật ngốc, tại sao lại muốn tự giày vò mình thế này? Cậu tức giận, cứ biểu hiện ra ngoài, muốn đánh người, tôi mặc cho cậu đánh, vì sao nhất định phải chịu đựng như vậy chứ?”

Quan Phong nhất thời giật mình, dưới cái nhìn chăm chú thiết tha của Nghiêm Thiếu Khanh, cậu cảm thấy tầng ngụy trang duy nhất mình có cũng bị bong ra từng mảng, rất khó chịu, nhưng càng nhiều hơn chính là căm phẫn, cậu không cần người khác tới chỉ trích, hành động của cậu vô luận đúng hay sai, trước mặt người khác vẫn luôn duy trì ôn hòa bình tĩnh thuộc về khí phách người nhà họ Quan cũng là tự tôn cuối cùng của cậu, vì sao Nghiêm Thiếu Khanh nhất định phải vạch trần cậu?

“Nghiêm Thiếu Khanh anh…”

Lời tức giận chưa nói ra được khỏi miệng, bởi vì Nghiêm Thiếu Khanh không cho cậu cơ hội này, giữ chặt hông cậu, cúi người hung hăng hôn lên đôi môi cậu, nụ hôn nóng bỏng da diết, còn mang theo ngang ngược của người đàn ông, ôm lấy cậu, không cho cậu cơ hội trốn thoát.

Quan Phong cảm thấy khóe môi hơi đau, hôn nồng nhiệt mang theo ý vị bắt ép chiếm hữu, cách bày tỏ tình cảm của Nghiêm Thiếu Khanh luôn luôn rất trực tiếp, đây vốn là điểm cậu thích nhất, thế nhưng lúc này cậu vô hình kháng cự lại, một màn từng xảy ra cách đây không lâu liên tục bay lượn trước mắt, cậu rất sợ, bởi vì cậu không biết sau khi bản thân động tình, một khắc tiếp theo Nghiêm Thiếu Khánh sẽ nói với mình cái gì.

“Tiểu Phong, đáp lại tôi.”

Bên tai truyền đến khẩn cầu hàm chứa lấy lòng, tim Quan Phong đập đến lợi hại, đột nhiên đưa tay lên đẩy Nghiêm Thiếu Khanh ra, cậu biết bản thân không phải người có ý chí kiên cường, dây dưa thêm nữa, biết đâu tim lần thứ hai sẽ bị Nghiêm Thiếu Khanh mang đi, cậu rất sợ, rất sợ cái cảm giác mất mát sau khi trái tim tan vỡ.

“Nếu như anh còn coi tôi là bạn, thì xin đừng nên như vậy!” Lồng ngực phập phồng kịch liệt, thật lâu sau Quan Phong mới gắng gượng để cho mình bình tĩnh trở lại, nhìn Nghiêm Thiếu Khanh, trịnh trọng nói.

Nghiêm Thiếu Khanh bị khí tràng nguội lạnh của cậu làm cho kinh hãi, cũng là hôn, Quan Phong lại không động tình như lần trước, khiến hắn đột nhiên hiểu ra, có đôi khi đáp lại cũng là một loại nỗ lực, đặc biệt đối với Quan Phong có cá tính nội liễm mà nói, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể khiến cậu đáp lại như vậy?

“Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho tôi sao?” Lạnh lùng của Quan Phong khiến trái tim Nghiêm Thiếu Khanh vốn rung động dần dần hồi phục lại, khoảng cách gần kề, nhưng giờ đây lại cảm thấy xa xôi như thế, trong lòng hắn dâng lên cay đắng, hỏi, “Hay là cậu cảm thấy Đỗ Tử Kỳ thích hợp với cậu hơn tôi?”

“Không liên quan đến Đỗ Tử Kỳ, chỉ là trong thời gian ngắn tôi không muốn nói đến chuyện tình cảm nữa, bất kể là anh, hay là anh ta.”

Thật sự sợ đợi thêm nữa tâm tình bình tĩnh của mình sẽ hoàn toàn tan rã, sau khi Quan Phong nói xong, liền cầm cặp công văn dưới đất, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Nghiêm Thiếu Khanh đứng ở cửa nhìn Quan Phong vội vã rời đi, cậu đi rất nhanh, giống như trốn tránh theo bản năng, dáng đi vội vội vàng vàng vạch trần thời khắc này cậu đang hoảng loạn, Nghiêm Thiếu Khanh không khỏi cười khổ, mình cũng không phải bệnh dịch, cần trốn nhanh đến vậy sao?

Hắn đứng một hồi, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng chạy ra ngoài, một hơi đuổi tới bãi đỗ xe của khách sạn, khi thấy Quan Phong lái xe ra ngoài, hắn chạy theo vài bước nhưng không đuổi kịp, chỉ có thể kêu lên, “Chết tiệt, cậu lái chậm một chút, kỹ thuật kém như vậy, còn học người ta bão xe… Không phải, Tiểu Phong, không phải tôi mắng cậu đáng chết… Là tôi nói cậu lái chậm một chút!”

Càng nói càng sai, Nghiêm Thiếu Khanh chạy đuổi theo xe đến ven đường, nhìn xe không những không giảm tốc độ, trái lại còn lái nhanh hơn, đảo mắt đã không thấy bóng dáng, căn bản chính là đang chống đối mình, hắn tức giận đến độ đấm một cái lên thân cây bên cạnh, song đứng một hồi, sờ sờ gò má vừa rồi bị Quan Phong đấm đau, lại không nhịn được nở nụ cười.

Một người nhìn có vẻ trầm tĩnh ổn trọng, nhưng thi thoảng nóng nảy lên thật đúng là giống con khủng long bạo chúa, Quan Phong như vậy bình thường không hay nhìn thấy đi? Lại nói hắn thích Quan Phong như vậy hơn, biểu cảm khi cậu phát hỏa tuyệt đối đáng yêu hơn so với điệu bộ tinh anh kia.

Nếu như phát tiết một chút có ích lợi cho bệnh tình của Quan Phong, hắn không ngại làm bao cát, điều kiện trước tiên là Quan Phong chịu cần hắn.

Trên đường trở về, trong lòng Nghiêm Thiếu Khanh một mực suy xét xem nên làm thế nào thuyết phục Quan Phong dẫn mình về nhà làm bao cát.

Quan Phong lấy tốc độ cực nhanh lái xe về nhà, cậu rất may mắn, dọc đường đi không gặp phải cảnh sát giao thông mở giấy phạt, sau khi xe dừng lại, cậu mới phát hiện tâm tình của bản thân lại bị Nghiêm Thiếu Khanh chi phối, không biết là muốn mau sớm thoát khỏi ánh mắt của Nghiêm Thiếu Khanh, hay trong tiềm thức muốn chống đối lại hắn, dù sao chờ khi cậu tỉnh táo lại, đã phát hiện xe được mình lái vút đi.

Nhớ lại bộ dáng Nghiêm Thiếu Khanh vừa rồi đuổi theo đuôi xe hổn hển kêu gào, tâm tình Quan Phong có chút phức tạp, vừa rồi cậu hẳn là đã nói rất rõ ràng, nhưng chắc là Nghiêm Thiếu Khanh cũng không hoàn toàn hiểu rõ, cậu không phải người ăn nói lanh lợi, một khi cuống lên thì càng khó biểu đạt đầy đủ ý nghĩ của mình, mấy lần xung đột trước đều xảy ra như thế, tính tình Nghiêm Thiếu Khanh lại bạo liệt như vậy, nói không chừng căn bản là chẳng có cách nào tương thông.

Quên đi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Quan Phong rất ảo não vì cái miệng vụng về của mình, cậu thở dài, xuống xe vào nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày.

Ngày hôm qua đi bệnh viện, bác sĩ tâm lý của cậu đề nghị cậu hết sức cố gắng giảm bớt lượng thuốc nạp vào, đổi thành liệu pháp tinh thần, năng nghỉ ngơi khuây khỏa, đừng để bản thân quá vất vả. Quan Phong cảm thấy bệnh của mình đã khá hơn rất nhiều rồi, vốn không có ý định nghỉ ngơi, nhưng bởi vì chuyện của Nghiêm Thiếu Khanh, cậu không thể không nghỉ, do Quan Sóc rất coi trọng dự án này, bảo cậu mau chóng làm cho xong, cậu lo lắng mình trở về công ty, trước tiên sẽ bị chộp tới phòng giám đốc hỏi tình hình tiến triển ra sao, cho nên trước khi nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, cứ nghỉ hai ngày rồi hãy nói.

Quan Phong trở về nhà, cởi áo khoác ra, khi nhìn đến ống tay áo bị kéo rách thì bất đắc dĩ nhíu mày, thật đáng tiếc, áo sơ mi vừa mới mua cứ như vậy bị hỏng rồi, cậu tiện tay lấy ví tiền ra, chuẩn bị mang áo khoác đi giặt, ai ngờ tay ở trong túi mò thấy một thứ gì cưng cứng, vừa móc ra nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người, dưới ánh mặt trời viên thạch anh trong tay cậu phát ra ánh tím nhàn nhạt.

Đây chẳng phải là viên thạch anh sau khi cậu xích mích với Nghiêm Thiếu Khanh tâm tàn ý lạnh mà vứt đi kia sao?

Xoay viên thạch anh, Quan Phong từ nghi ngờ rất nhanh chuyển thành khẳng định, thạch anh lộ ra ánh sáng tím nhạt, kích cỡ hoa văn giống như viên cậu đã vứt bỏ kia, cậu tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, thế nhưng đồ đã vứt đi sao lại xuất hiện trong túi tây trang? Bộ tây trang này rành rành là cậu vừa mua về mà.

Trong nháy mắt, Quan Phong còn tưởng rằng xuất hiện chuyện thần kỳ, cậu theo bản năng nhét lại vào túi, đột nhiên nhớ tới ban nãy ở khách sạn, khi Nghiêm Thiếu Khanh ôm cậu tay vẫn luôn đặt ở trên hông cậu, cũng chính là vị trí ví tiền, rất rõ ràng viên thạch anh này là Nghiêm Thiếu Khanh bỏ vào.

Nói cách khác, đêm đó sau khi hai người xích mích, Nghiêm Thiếu Khanh không lập tức rời đi, mà đợi rất lâu ở bên ngoài, thấy được cậu ném viên thạch anh, liền nhặt về cho cậu.

Quan Phong không muốn chạm đến những chuyện không vui này, nhưng không thể phủ nhận, đêm đó nhất định Nghiêm Thiếu Khanh đã tìm rất lâu bên ngoài, ngoài phòng là bãi cỏ, còn trồng nhiều loại hoa cỏ cây cối, muốn tìm một viên nhỏ như hạt châu này trong bóng tối, không phải cực kỳ nhẫn nại thì không làm được.

Thế nhưng, tại sao phải làm như vậy chứ? Trong tình hình đã hoàn toàn chấm dứt, Quan Phong xoa xoa trán, có chút nhức đầu nghĩ.

Đêm đó tổn thương Nghiêm Thiếu Khanh gây ra cho cậu đến bây giờ muốn nhớ lại còn cảm thấy đau lòng, đó là loại đau đớn không giống lúc cùng Hạ Nhan Chi tan vỡ, bởi vì đối với Hạ Nhan Chi cậu hoàn toàn tuyệt vọng, người có dụng tâm xấu không đáng để cậu bỏ ra quá nhiều tình cảm, Nhưng Nghiêm Thiếu Khanh thì khác, tuy rằng Nghiêm Thiếu Khanh thô lỗ ngang ngược, thậm chí cố chấp đến mức cực đoan, nhưng hắn là người tốt, điểm này Quan Phong vô cùng rõ, cho nên cậu mới cố gắng giúp Nghiêm Thiếu Khanh giải quyết vấn đề của Bé cưng, bởi vì giữ gìn tình cảm chân thành nhất giữa những người trong gia đình là điều cậu vẫn luôn muốn có.

Buổi tối khi Quan Phong ngâm mình trong phòng tắm, trong đầu vẫn luôn miên man suy nghĩ, nhớ đủ loại chuyện từng trải qua sau khi cậu quen Nghiêm Thiếu Khanh, còn có lời hôm nay hắn nói với cậu, bất tri bất giác lại có chút mệt, điều này khiến cậu nhịn không được bật cười, từ lúc nào Nghiêm Thiếu Khanh có tác dụng như thuốc ngủ vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút về hắn, ý thức sẽ rất tự nhiên rơi vào trạng thái buồn ngủ?

Quan Phong đưa cánh tay lên, phía trên từng lớp vết bầm xanh, nhưng đã nhạt rất nhiều, lại nói hẳn là nên cảm ơn Bé cưng vào ở cùng, khiến bệnh tình của bản thân ổn định lại, sẽ không nóng nảy đến mức phải dựa vào việc tự làm mình bị thương mới có thể khống chế được tâm tình.

Buồn ngủ xông tới, Quan Phong không cho mình nghĩ nhiều nữa, vội vã tắm xong, trở lại phòng ngủ, lấy hợp đồng đã làm xong ra xem lại một lần, kế hoạch này đã theo cậu rất lâu, nhưng nếu như Nghiêm Thiếu Khanh không đồng ý ký hợp đồng, mọi thứ đều là nói suông, cho nên, để kế hoạch có thể tiến hành tiếp theo dự định, cậu chỉ có thể liên lạc lại với Nghiêm Thiếu Khanh.

Hy vọng lần sau hắn chịu ngoan ngoãn ký vào hợp đồng.

Nhớ lại hôm nay Nghiêm Thiếu Khanh nói những lời ngốc nghếch muốn đưa phương pháp điều chế cho mình, Quan Phong lắc đầu bất đắc dĩ, đẩy văn kiện ra, mở laptop kiểm tra kế hoạch thay đổi nhân sự của mình, văn bản phần kế hoạch này cậu vốn muốn giao cho anh cả trong cuộc họp, kết quả chưa kịp đưa ra đã bị Quan Sóc đẩy cho một đống kế hoạch, cậu bị chuyện của Nghiêm Thiếu Khanh làm cho sứt đầu mẻ trán, văn bản kế hoạch này đành tạm thời để lại.

Không giống như bình thường, Quan Phong không làm việc đến khuya, bởi khi cậu xem máy tính vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, cuối cùng thực sự chịu không nổi, đành khép máy tính lại ngoan ngoãn đi ngủ.

Giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến chín giờ, không cần đi làm, thấy khí trời không tệ, Quan Phong dọn dẹp lại cả nhà một lần, đem chăn đệm đi phơi, vốn định xế chiều tới đạo trường luyện quyền, ai ngờ Nghiêm Thiếu Vân gửi tin nhắn nói buổi chiều là tự học, muốn sau khi tan lớp đến tìm vài cuốn sách tham khảo để đọc, hỏi cậu có được không.

Trong thư phòng của Quan Phong có rất nhiều sách vở liên quan đến chuyên ngành Tiếng Anh và ngoại thương, từ lần trước Nghiêm Thiếu Vân đến Quan gia, theo Bé cưng tới thư phòng đọc truyện tranh, sau khi phát hiện ra những sách chuyên ngành này, thì thường xuyên chạy tới mượn sách, Quan Phong sớm đã thành thói quen. Nhìn tin nhắn của cậu ta, liền bỏ ý định đi ra ngoài, gọi điện tới nói mình hôm nay nghỉ ngơi, vẫn luôn ở nhà, cậu ta lúc nào cũng có thể tới.

Nghiêm Thiếu Vân rất nhanh đã đến, còn cầm một hộp canh thịt nạc hầm thuốc, nói là mẹ có lòng sai cậu ta mang đến cho Quan Phong.

Quan Phong vừa lúc cũng không có việc gì, uống canh xem văn kiện, để Nghiêm Thiếu Vân tự tới thư phòng đọc sách, thư phòng Quan Phong rất lớn, thích hợp yên tĩnh đọc sách, Nghiêm Thiếu Vân rất vui vẻ đi vào.

Cứ như vậy, Quan Phong hiếm có một buổi chiều ở nhà, chạng vạng Nghiêm Thiếu Vân cáo từ, Quan Phong muốn giữ cậu ta lại ăn cơm, bị cậu ta từ chối, nói buổi tối phải tới hành lang trưng bày làm việc, ông chủ sẽ mời ăn cơm.

Nghiêm Thiếu Vân làm việc ở chỗ Quan Duyệt một khoảng thời gian, tính tình bướng bỉnh thay đổi không ít, nói chuyện làm việc đều hiền hòa hơn rất nhiều, Quan Phong đoán đó nhất định là công lao của Quan Duyệt, xem ra lúc trước mình giới thiệu Nghiêm Thiếu Vân qua không hề sai.

“Quan đại ca, gần đây anh có liên lạc với anh trai em không?” Lúc rời đi Nghiêm Thiếu Vân đột nhiên hỏi.

Quan Phong sửng sốt, không biết trả lời thế nào, liền hỏi lại, “Sao vậy?”

“Kỳ thực…” Thiếu niên đứng ở cửa không được tự nhiên, một lát sau mới nói, “Anh trai em muốn làm việc nuôi gia đình, cũng rất cực khổ… Nếu như anh ấy làm việc hồ đồ gì đó, anh đừng chấp nhặt với anh ấy, anh ấy là một người lỗ mãng…”

Thì ra là giúp Nghiêm Thiếu Khanh làm thuyết khách, Quan Phong thật bất ngờ, thoải mái cười cười, thấy quan hệ anh em Nghiêm gia có chút cải thiện, cậu rất mừng, nói, “Lần trước em còn nói anh ấy không phải người tốt.”

“Em đúng là nói như vậy, nhưng cho dù anh ấy là ai, anh ấy cũng là anh trai em!”

Bị Quan Phong xem thường, Nghiêm Thiếu Vân nóng nảy, người nhà cậu cậu nói thế nào không sao, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác chỉ trích, nhưng thấy vẻ mặt Quan Phong ẩn nét cười, cậu mới phát hiện mình bị trêu đùa, hậm hực bỏ lại một câu em đi đây, rồi không quay đầu lại chạy mất.

Quan Phong cười đóng cửa lại, ăn cơm xong, lúc dựa trên ghế salon nghỉ ngơi lại nghĩ tới viên thạch anh kia, liền lấy ra xoay dưới ánh đèn nhìn xem, ánh sáng tím nhàn nhạt nhu hòa, khiến người ta có một loại cảm giác rất thoải mái, tựa như Nghiêm Thiếu Khanh, hành vi cử chỉ không có khí chất tao nhã như người trong thương giới, nhưng rất ổn trọng, cũng rất chân thật, ở bên cạnh hắn, có thể khiến người ta thả lỏng rất tự nhiên, đây chính là nguyên nhân khi ở cạnh hắn, mình có thể ngủ an ổn thì phải?

Chuông điện thoại vang lên, nhưng điện thoại bàn cách hơi xa, Quan Phong vừa uống rượu vang, nửa nằm trên ghế salon hơi ngà ngà, cho nên không muốn động đậy, nghe tiếng chuông reo vài cái, tự động chuyển đến tin nhắn thoại, sau đó là giọng nói mộc mạc thuộc về Nghiêm Thiếu Khanh.

“Tôi là Nghiêm Thiếu Khanh.”

Quan Phong ngẩn ra, vội vàng thò người ra định nghe, nhưng do dự một chút, lại rụt tay về, trong lúc chần chừ chợt nghe đối diện trầm mặc một hồi, nói, “Tôi không gọi được vào điện thoại di động của cậu, gọi đến công ty cậu, họ nói hôm nay cậu nghỉ, nên liền gọi tới.”

Hoàn toàn không có trọng điểm, Quan Phong cau mày, xoay người tìm điện thoại di động, mới nhớ hôm nay tổng vệ sinh, sau khi cậu sạc pin điện thoại di động thì chưa xem qua, nghe tiếng của Nghiêm Thiếu Khanh, trong lòng cậu đột nhiên khẩn trương, không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là ngừng thở theo bản năng, sợ mình để lộ cái gì.

“Tôi biết cậu ở nhà, cậu không muốn nghe, tôi không miễn cưỡng, phần văn kiện kia tôi ký, tôi chỉ hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội, cho tôi một chút thời gian, tin tưởng tôi, tôi có thể từ từ khiến cậu hiểu tình cảm của tôi đối với cậu, đừng cự tuyệt tôi nhanh như vậy…” giọng nói dừng một chút, hắn vội vàng nói thêm, “Nhưng cho dù cậu cự tuyệt, tôi cũng sẽ ký, cậu muốn để tôi ký thế nào cũng được, tôi đều nghe theo cậu…”

Lời nói bị cắt đứt, thời gian cài đặt lời nhắn vốn không dài, Nghiêm Thiếu Khanh lại nói rất chậm, Quan Phong cảm thấy kỳ thực hắn còn rất nhiều lời muốn nói, lại bị bắt buộc ngắt ngang, cậu không nhúc nhích, bình tĩnh ngồi bên cạnh điện thoại bàn, chờ điện thoại gọi đến, nhưng chờ rất lâu, điện thoại không vang thêm tiếng nào, vì vậy Quan Phong ấn phím lời nhắn, nghe lại một lần nữa.

“Anh muốn tôi tin tưởng anh, nhưng trước kia anh cũng không tin tưởng tôi, không phải sao?” Nghe xong lời nhắn, Quan Phong dựa trên ghế salon trầm mặc rất lâu, mới nhẹ giọng nói.

Không phải phân biệt lúc đầu ai đúng ai sai, mà cảm thấy xảy ra nhiều chuyện như vậy hai người kỳ thực đều có trách nhiệm, tưởng tượng dáng dấp do dự lo lắng khi Nghiêm Thiếu Khanh gọi điện thoại cho mình, tim Quan Phong đột nhiên có chút mềm nhũn, cậu cho rằng Nghiêm Thiếu Khanh không phải người dễ dàng chấp nhận cúi mình, nếu không phải lưu tâm, sẽ không liên tiếp mấy lần nói lời xin lỗi với mình.

Kỳ thực, tận lực nói chia tay, là chứng tỏ vẫn còn lưu luyến đi, nếu quả thực không còn để ý đến đối phương chút nào, cậu sao lại bởi vì xa nhau mà áp lực dẫn đến bệnh cũ tái phát như vậy?

Lúc trước chia tay Hạ Nhan Chi cậu chưa từng sa sút như vậy, đây có phải chứng tỏ sự quan trọng của Nghiêm Thiếu Khanh trong lòng cậu sớm vượt qua bất cứ ai không?

Giải quyết chuyện của Bé cưng có lẽ có thể nói là đơn thuần giúp đỡ, nhưng tối hôm đó tới Nghiêm gia, cậu lại một mực không để mình nhìn Nghiêm Thiếu Khanh và Phượng Linh với nhau, không muốn nhìn thấy, cũng không nguyện thấy, bởi vì lúc đó khiến cậu khó chịu, cậu thừa nhận bản thân rất ích kỷ, cho dù ích kỷ có phần hơi quá, cũng không nguyện thấy Nghiêm Thiếu Khanh dịu dàng với người nào khác ngoài mình.

Quan Phong thở dài, rốt cuộc phát hiện thì ra mình còn thích Nghiêm Thiếu Khanh, chỉ là trong tiềm thức không dám đối mặt.

Cậu kỳ thực là một người nhát gan, từng bị đả kích một lần, ngay cả dũng khí thừa nhận thích cũng không có, nếu trước kia cậu có thể mang người yêu đồng tính về nhà giới thiệu cho gia đình, vậy vì sao hiện tại không dám đón nhận thêm một lần?

Tình yêu tựa như một canh bạc, tự tin là chip, cho dù thua rất nhiều lần, nhưng chỉ cần có chip, liền không cần lo lắng không có cơ hội gỡ lại.

Đánh cuộc thêm một lần đi, biết đâu lần này mày sẽ thắng đấy?

Có một thanh âm bay lượn bên tai, ngọt ngào mà tràn đầy mê hoặc, Quan Phong động lòng, vội vàng chạy đi lấy điện thoại di động, trong điện thoại hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó hơn phân nửa là Nghiêm Thiếu Khanh, còn có vài cuộc là Đỗ Tử Kỳ, gần đây Đỗ Tử Kỳ theo đuổi cậu rất gắt gao, nhưng Quan Phong dù sao vẫn cảm thấy tâm tư Đỗ Tử Kỳ thực ra không phải đặt trên người mình, cho nên hoàn toàn không để ý.

Cậu gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Khanh, sau khi nghe tiếng của Nghiêm Thiếu Khanh, lại hơi sững sờ, nên nói cái gì trước đó cậu một điểm cũng chưa chuẩn bị, tâm đột nhiên có chút hoảng, phản ứng nhạy bén lúc bình thường đàm phán thương mại đều quên đến sạch sẽ.

“Tiểu Phong?”

Hai chữ này gọi có chút miễn cưỡng, dường như Nghiêm Thiếu Khanh ở điện thoại đối diện cũng rất khẩn trương, nhận thấy điều này khiến tâm tình Quan Phong nhất thời thả lỏng, thì ra trên phương diện tình cảm, ngốc nghếch không phải chỉ có một mình cậu.

“Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý muốn ký hợp đồng?” Cậu hỏi.

Chủ đề này vô cùng máy móc khiến Nghiêm Thiếu Khanh hơi nhụt chí, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời, “Hôm nay tôi gọi điện đến công ty cậu, là thư ký của cậu nhận máy, cô ấy nói dự án khai thác dầu thuốc này là do một tay cậu phụ trách, nếu như tôi không đồng ý, cậu sẽ rất không xong, ông chủ sẽ vì cậu làm việc bất lợi mà hạ chức cậu.”

A!?

Quan Phong vẫn luôn biết thư ký của cậu cực kỳ giỏi về khuếch đại ngôn từ, nhưng không nghĩ lại khoa trương đến trình độ này, bản thân hình như có đề cập qua Nghiêm Thiếu Khanh là bạn bè, cho nên mới phải tự mình phát triển hạng mục khai thác dầu thuốc, không ngờ cô ấy lại nói với Nghiêm Thiếu Khanh như vậy, Nghiêm Thiếu Khanh lại còn tin, trước đây không phải hắn thường chơi gian lận sao? Thế nào lại dễ dàng bị gạt như vậy?

“Nếu thế, vậy ngày mai anh tới nhà tôi một chuyến, tôi với anh nói chuyện cặn kẽ về nội dung cụ thể của hợp đồng.” Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói.

Nghiêm Thiếu Khanh hiển nhiên kinh hoảng, “Tới nhà cậu?”

“Hay là đến phòng họp khách sạn thích hợp hơn…”

“Không, chỉ nhà cậu, nhà cậu!” Rất sợ Quan Phong đổi ý, Nghiêm Thiếu Khanh lập tức nói.

“Mười giờ sáng, tôi chờ anh.”

Sau khi nói xong Quan Phong cúp điện thoại, cầm hợp đồng đó tùy tiện lật một cái, đột nhiên buồn cười nghĩ, lấy kiểu bàn công việc hẹn gặp người thật là một  biện pháp tốt.

Ngày thứ hai sau khi ăn điểm tâm xong, Quan Phong quét dọn qua phòng khách một chút, phòng quá lớn, có vẻ hơi trống, cậu suy nghĩ, lấy ra một ít đồ chơi của Bé cưng, tiện thể còn lấy cả bát ăn của Meo Meo, như vậy thoạt nhìn khá giống một gia đình, nhìn thời gian, vừa mới chín giờ, còn cách thời gian hẹn rất lâu.

Có chút hồi hợp, so sánh với lần trước hẹn Nghiêm Thiếu Khanh tới khách sàn bàn về hợp đồng, mức độ hồi hộp dường như cao hơn chút, bởi vì khi đó không hy vọng xa vời, nên sẽ không để ý, nhưng một khi động tâm rồi, sẽ lo được lo mất, thói quen rất không tốt, nhưng không cách nào từ bỏ, loại chờ mong này làm tăng cảm giác hồi hộp, khiến Quan Phong đối mặt với văn kiện đã bày trên bàn, lại hoàn toàn không thể tĩnh tâm để xem.

Điện thoại di động vang lên, cậu vội vàng cầm lên nghe, điện thoại báo là số điện thoại công cộng, cậu có chút kỳ quái, còn tưởng rằng điện thoại của Nghiêm Thiếu Khanh hết pin, tạm thời dùng điện thoại công cộng, sau khi tiếp máy lại nghe đối diện truyền tới giọng đàn ông không hề quen, thanh âm ép xuống rất thấp, hỏi, “Mày là Quan Phong?”

“Là tôi, xin hỏi anh là vị nào?” Câu hỏi rất không lễ phép, có điều Quan Phong vẫn khách khí trả lời.

“Tao là ai mày không cần phải biết, mày còn nhớ người tên Hạ Nhan Chi chứ?”

Mặt Quan Phong biến sắc, từ sau khi cha qua đời, ba chữ Hạ Nhan Chi được Quan gia cấm kỵ, cái tên rất lâu chưa từng nhắc tới, cậu cư nhiên sửng sốt một chút mới hiểu được cái tên này thể hiện cái gì, mỉm cười trên mặt dần dần cứng lại, cậu hỏi, “Anh có chuyện gì?”

“Trên tay tao có một ít phim của chúng mày, tao nghĩ mày nhất định cảm thấy hứng thú.”

Thanh âm rất nhẹ, nhưng khi Quan Phong nghe vào lại không thua gì tiếng sấm, đầu óc bị chấn động đến ong ong, cậu hơn nửa ngày mới phản ứng được, định thần lại, tận lực giữ cho mình được tỉnh táo, hỏi, “Phim gì?”

“Đương nhiên là phim chúng mày thận mật, mày sẽ không quên nhanh như vậy chứ?” Nam nhân cười rất mờ ám, còn nói, “Một giá, mười vạn đồng, gặp mặt giao hàng, thế nào?”

Tay chân Quan Phong phát lạnh, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, nặng nề ngồi xuống ghế salon.

Không thể nào, đoạn phim này chẳng qua lúc đó Hạ Nhan Chi nói mồm để uy hiếp cậu, căn bản không tồn tại, những kẻ này chỉ muốn lừa tiền, không cần để ý tới, thế nhưng…

Quan Phong liều mình thuyết phục bản thân như thế, nhưng thân thể vẫn run lợi hại hơn, cảm giác như rơi vào hầm băng, không cách nào khống chế phần run rẩy kia.

Nam nhân ở điện thoại đối diện có phần không kiên nhẫn, nói, “Cho mày năm phút, tao sẽ gọi điện thoại lại, nếu như mày không muốn đoạn phim này truyền ra, thì nhanh suy nghĩ cho kỹ!”

Điện thoại cúp, Quan Phong chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, âm thanh bận đứt đoạn không ngừng tút tút vang lên, như đang thúc giục cậu mau đưa ra quyết định, một cỗ cảm giác bực bội xông lên, Quan Phong tắt âm thanh bận, sau đó hung hăng bứt tóc mình, để bản thân có thể tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ ban đầu.

Một năm trước khi chấm dứt với Hạ Nhan Chi, gã từng nói qua nếu như không nghe theo lời gã, liền đưa đoạn phim ghi lại ra ánh sáng, còn nói cho dù mình không đồng ý, cha mình cũng nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của gã. Lúc đó cậu rất sợ, sợ tai tiếng bị phơi bày, sợ Quan gia sẽ vì mình phóng túng mà liên lụy, thế nhưng đến khi cha qua đời, Hạ Nhan Chi bị phán xử, cậu cũng chưa thực sự nhìn thấy đoạn phim này, sau này cậu lo lắng rất lâu, mới từ trong âm mưu lừa gạt này thoát ra, cho đến hôm nay, ngay thời điểm cậu gần như đã quên, lại có người nhắc đến chuyện cũ, lấy đoạn phim uy hiếp cậu.

Những kẻ đó đến tột cùng là ai? Tại sao lại biết chuyện cậu và Hạ Nhan Chi? Như thế nào lại có được đoạn phim…

Song, những điều này không quan trọng, quan trọng là lời của bọn chúng có thể tin được không. Cho dù trước kia Hạ Nhan Chi có ghi hình, cũng không có khả năng đã cách lâu như vậy mới truyền ra, nhưng nếu vạn nhất là sự thực thì sao? Tưởng tượng kết quả có thể phát sinh, Quan Phong cảm thấy toàn thân lạnh hơn, cậu không chịu nổi loại đả kích này, càng không cho phép danh dự của Quan gia bọn họ vì thế mà chịu tổn hại, cho nên mặc kệ lời của người kia có thể tin hay không, cậu đều phải lấy lại đồ.

Quan Phong vô tri vô giác nghĩ, thời gian năm phút đồng hồ dài dằng dặc giống như hoàn toàn ngưng trệ lại, thật vất vả mới đợi được điện thoại di động vang lên lần nữa, cậu lập tức bắt máy, nói, “Tôi mua, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Nam nhân rất hài lòng với câu trả lời cấp tốc của cậu, báo địa điểm gặp mặt. Nghe thấy là vùng ngoại ô, còn là nơi rất hẻo lánh, Quan Phong vội hỏi, “Tại sao phải hẹn xa như vậy?”

“Để phòng vạn nhất, nếu như mày báo cảnh sát, chúng tao cũng có cơ hội chạy trốn.”

Cậu sẽ không báo cảnh sát, chỉ là mười vạn đồng mà thôi, cậu sẽ không đem danh dự Quan gia ra làm tiền đặt cược, nhưng nam nhân không cho Quan Phong cơ hội giải thích, lại nhấn mạnh nói, “Tới ngay lập tức, càng nhanh càng tốt, chúng tao không có nhiều thời gian đợi mày như vậy, dù sao thứ này mày không muốn, cũng có rất nhiều người muốn đoạt lấy.”

Lời nói không e ngại gì, khiến Quan Phong càng sợ hãi, đó là sự thực cậu không dám đối mặt, nhưng lại không cách nào chạy trốn, lấy lại bình tĩnh, nói, “Tôi lập tức đi ngay, đợi tôi.”

Quan Phong cúp điện thoại, ngồi trên ghế salon có phần đờ đẫn, biến cố đột nhiên xảy ra, khiến đầu óc cậu rất loạn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, cậu xoa xoa trán, để giữ cho mình được tỉnh táo, đi lấy ví tiền, bên trong có hơn mười vạn, ứng phó không thành vấn đề, lại thay quần áo bên ngoài, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.

Ai ngờ mới ra khỏi cửa, liền thấy Nghiêm Thiếu Vân trước mặt đang đạp xe đạp phi tới, khoát khoát tay với cậu, khi đến gần thì quay xe một cái, đứng ở cạnh cậu nói, “Chào Quan đại ca.”

“Sao cậu lại tới đây.”

Trong lòng Quan Phong có việc, vừa hỏi, cước bộ cũng không dừng lại, vội vã đi tới gara, Nghiêm Thiếu Vân thấy sắc mặt cậu rất khó coi, vội vàng từ trên xe nhảy xuống, dựng xe xong, đi theo bên cạnh cậu nói, “Hôm nay ở trường được nghỉ, mẹ em bảo em mang canh cho anh, canh sò khô nấm hương sáng sớm vừa hầm xong.”

Mẹ Nghiêm rất thích Quan Phong, lần trước cậu lại giúp đỡ giải quyết chuyện của Bé cưng, còn rất chiếu cố Nghiêm Thiếu Vân, cho nên mẹ Nghiêm đối với cậu còn tốt hơn cả hai đứa con ruột, hay hầm ít canh bảo Nghiêm Thiếu Vân mang tới. Nghiêm Thiếu Vân nhớ Quan Phong hôm qua có nói nghỉ phép, nên không điện thoại liền trực tiếp chạy tới.

Có điều, giờ phút này Quan Phong dọa cậu sợ, Nghiêm Thiếu Vân biết Quan Phong lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu hoảng loạn như thế, thậm chí có thể nói là tay chân luống cuống, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng lại không giống như thân thể không khỏe, tóm lại Quan Phong cho cậu ta cảm giác rất không thoải mái.

“Quan đại ca anh không sao chứ?” Nghiêm Thiếu Vân thu lại vẻ tươi cười uể oải, rất lo lắng hỏi.

“Anh không sao.”

Hiện tại tâm Quan Phong rất loạn, hoàn toàn không có tâm tư nói chuyện nhiều với Nghiêm Thiếu Vân, lấy ra thẻ từ mở cửa đưa cho Nghiêm Thiếu Vân nói, “Em đến đọc sách tham khảo à? Tự vào xem đi.”

Cậu lên xe, vừa khởi động xe, đột nhiên nhớ tới hôm nay mình hẹn với Nghiêm Thiếu Khanh, xem ra nhất định phải thất hẹn rồi, vội vàng nói thêm, “Anh có việc gấp phải làm, anh trai em có lẽ một lát nữa sẽ tới, nói với anh ấy không cần chờ anh.”

“Nhưng mà Quan đại ca…”

Nghiêm Thiếu Vân còn chưa nói hết, Quan Phong đã lái xe ra ngoài, tốc độ xe rất nhanh, khiến Nghiêm Thiếu Vân càng lo lắng, xách theo bình giữ nhiệt ở phía sau kêu lên, “Anh đi đâu vậy?”

Quan Phong không trả lời cậu, sau khi lái xe vào làn, nhanh chóng chạy xa.

Nghiêm Thiếu Vân nhìn bình giữ nhiệt trong tay, không biết mình có nên vào nhà đợi không, cậu hôm nay chỉ tới đưa canh, lát nữa còn muốn tới chỗ ông chủ, có điều trạng thái vừa rồi của Quan Phong rất lạ, giống như phải xử lý việc gì đó gấp, đi đến nhanh như thế, khiến cậu lo lắng cứ rời đi như vậy.

Hay là vào trong đợi thì tốt hơn, Quan đại ca cũng đưa chìa khóa cho cậu rồi.

Nghiêm Thiếu Vân lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi điện cho ông chủ xin nghỉ, một chiếc xe màu vàng lái tới, dừng lại cạnh cậu.

“Anh?” Thấy là Nghiêm Thiếu Khanh, Nghiêm Thiếu Vân sửng sốt một chút, lập tức chất vấn, “Có phải anh khi dễ Quan đại ca không?”

“Sao mày lại ở chỗ này?” Nghiêm Thiếu Khanh dừng xe xong, thuận miệng hỏi, nhưng lập tức phản ứng lại, liếc mắt trừng em trai, “Lại nói bậy gì đó.”

Hắn nỡ lòng nào khi dễ Quan Phong? Thương cậu còn không kịp. Tối hôm qua nhận điện thoại của Quan Phong, hắn hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng nay thức dậy từ sớm, Quan Phong là một người rất đúng giờ, hắn sợ trên đường kẹt xe, nên ra khỏi nhà từ sớm, sớm hơn nửa tiếng so với thời gian hẹn.

“Quan đại ca vừa đi, bảo anh không cần chờ anh ấy.”

Nghiêm Thiếu Vân nói lại lời Quan Phong vừa dặn dò một lần, lại nghi ngờ hỏi, “Thật sự không liên quan đến anh? Vậy tại sao anh ấy nghe thấy anh muốn tới, liền hốt hốt hoảng hoảng đi mất?”

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Khanh sâu lại, hôm qua mình nói lung tung làm Quan Phong mất hứng sao?

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, nghĩ khả năng này không lớn, cá tính Quan Phong hắn rất hiểu, chuyện đã hẹn tuyệt đối sẽ không đến lúc lại lỡ hẹn, trừ phi có việc cực kỳ quan trọng phát sinh, hắn nói với Nghiêm Thiếu Vân, “Mày kể cẩn thận lại chuyện vừa rồi một lần nữa.”

Sắc mặt anh trai nhìn cũng không tốt lắm, Nghiêm Thiếu Vân không dám dông dài, tỉ mỉ miêu tả lại sau khi nhìn thấy Quan Phong và phản ứng của cậu một lần, cuối cùng nói, “Quan đại ca nói muốn đi làm việc, nhưng em nghĩ anh ấy rất hoảng loạn, làm việc chỉ là mượn cớ.”

Nếu không phải như vậy, cậu cũng sẽ không nghi ngờ anh trai mình, có điều nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nghiêm Thiếu Khanh, dường như cũng không rõ ràng nội tình lắm, liền hỏi, “Vậy phải làm sao bây giờ hả? Quan đại ca nói anh không cần chờ anh ấy.”

Nghiêm Thiếu Khanh không trả lời, tâm tình vui mừng ban đầu chuyển thành lo lắng, cá tính Quan Phong trầm ổn lãnh tĩnh, chuyện có thể khiến cậu rơi vào trạng thái rất không bình thường không phải là chuyện vừa, hắn không cho rằng Quan Phong dưới trạng thái hoảng loạn có thể tỉnh táo xử lý vấn đề, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Quan Phong hắn cũng không phải không biết, trình độ tay mơ lăn bánh, lái xe với tâm hoảng ý loạn, nếu mà không xảy ra chuyện, vậy cũng là ông trời chiếu cố cậu.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn chuyển tay lái, quay đầu xe, thấy Nghiêm Thiếu Vân còn đứng ở đó, liền quát lên, “Lên xe.”

“Không đợi?” Nghiêm Thiếu Vân lên xe, hỏi.

“Đương nhiên không đợi, chúng ta đi tìm cậu ấy.”

Hết chương 5 – TRUNG

 

Bình luận về bài viết này